KẺ SĂN NGƯỜI
Nguyên tác: Chasses À L'Homme
—★—
Tác giả: Christophe Guillaumot
Người dịch: Lê Thị Hiệu
Phương Nam phát hành
NXB Thời Đại - 2012
ebook©vctvegroup
02-05-2018
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Mục lục
Giới Thiệu
Chương Một
Chương Hai
Chương Ba
Chương Bốn
Chương Năm
Chương Sáu
Chương Bảy
Chương Tám
Chương Chín
Chương Mười
Chương Mười một
Chương Mười hai
Chương Mười ba
Chương Mười bốn
Chương Mười lăm
Chương Mười sáu
Chương Mười bảy
Chương Mười tám
Chương Mười chín
Chương Hai mươi
Chương Hai mươi mốt
Chương Hai mươi hai
Chương Hai mươi ba
Chương Kết
Giới Thiệu
Cuốn tiểu thuyết trinh thám, trong đó kẻ giết người hàng
loạt giăng bẫy cả những thanh tra hàng đầu trong ngành cảnh
sát Pháp.
Bao cuộc rượt đuổi, bao giả thiết, bao sự bất đồng ý kiến, bao
ngờ vực giữa các đồng nghiệp, bạn hữu… Vậy cuối cùng, kẻ giết
người hàng loạt kia thực sự là ai?
Dưới ngòi bút của Christophe Guillaumot, các sự kiện diễn ra
cứ đan xen nhau, các tình tiết hấp dẫn, ú tim, khiến bạn đọc hồi
hộp cho đến tận trang cuối cùng của truyện.
Một
— … kiểu hà hơi với một chiếc bàn là ấy mà!
— Gì cơ?
— Khi các bạn đồng nghiệp của ông ập vào nhà tôi, thì tôi
đang thực hành hà hơi với một chiếc bàn là. Rất tiện lợi nhé,
thưa ông Chánh thanh tra!
— Nhưng ông thấy điều đó là bình thường à, khi hôn một cái
bàn là?
— Không hề nhé! Ông nhầm rồi, thưa ông Chánh thanh tra!
Tôi phải thi lấy chứng chỉ về hiểu biết các phương tiện cứu nạn
trong hai ngày nữa, và chiếc bàn là là một phương tiện rất tốt
để kiểm tra xem bạn truyền hơi cho nạn nhân có đúng cách
không.
— Ông đang đùa đấy à?
— Không, ông thổi vào ống dẫn vẫn dùng để đựng nước và
đặt tay mình lên các lỗ thông hơi. Những người hướng dẫn
khuyên chúng tôi làm thế. Tôi thề đấy, thưa ông Chánh thanh
tra!
Hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, cằm ấn sâu trong hai lòng
bàn tay và những ngón tay áp trọn lên hai má, Trung úy
Caramany chăm chú nhìn, với vẻ thương hại, kẻ điên khùng
vừa bị một đội tuần tra cảnh sát bắt về phòng làm việc của anh.
Căn phòng quay ra một mảnh sân bé tí tẹo và không hề có một
tia sáng bên ngoài nào lọt vào. Một chiếc đèn bàn duy nhất chỉ
vừa đủ rọi sáng vô số những tập hồ sơ chất ngổn ngang đầy bàn
làm việc. Trận mưa rào tháng ba không ngớt khiến những ống
máng đầy ứ, nước mưa tràn ra ngoài, rơi xuống đất, gây tiếng
động ồn ã. Xa xứ sở miền Nam quê hương, anh giữ lại sâu trong
tâm khảm mình vựa nắng chói chang ấy. Nguồn sáng bất tận
này hiện trên mặt anh thành nụ cười thường nhật, cho phép
anh bộc lộ tính khí dễ chịu trong mọi tình huống.
— Theo bản báo cáo, ông đã quẳng qua cửa sổ một chiếc ti vi
và hai chiếc ghế còn gì?
— Chuyện đó, chính xác đấy, thưa ngài Chánh thanh tra!
Mặc dù bực mình vì những câu “Chánh thanh tra” liên tục
tuôn ra, nhưng Trung úy Caramany cũng không buồn chỉnh lại
cách gọi ấy của kẻ bị tạm giữ kia. Với kiểu phát hàng loạt những
tập phim cảnh sát hình sự trên đài truyền hình, dân chúng
chẳng còn phân biệt được cấp bậc của các viên chức ngành cảnh
sát, như thể những người cấp dưới chỉ thành thục ba vụ đi sao
chụp photocopy hay pha cà phê không vậy. Chính anh đã từ
chối chiến đấu với những cối xay gió, và tham gia vào những
cuộc viễn chinh chống lại thói mù đặc ấy.
— Nó gây nhiều tiếng ồn quá! Ngài hiểu không? – Tên bị tạm
giữ tiếp tục nhấn nhá.
— Ông không biết cái dụng cụ mà người ta gọi là điều khiển
ti vi từ xa hay còn gọi là cái zap à? Nó cho phép hạ âm thanh
xuống mà không cần phải tiêu hủy chiếc vô tuyến đi. – Trung
úy hỏi ngay với vẻ mai mỉa.
— Có chứ, nhưng tôi phải tống khứ chúng đi!
— Tại sao? – Caramany nói, khuôn mặt anh ló ra trong
quầng sáng của cây đèn bàn.
Người đàn ông ngồi xích lại gần viên cảnh sát, kéo theo các
chân ghế lệt xệt trên sàn nhà; anh ta chỉnh lại thế ngồi để hơi
nhổm khỏi mặt ghế mà vẫn canh chừng tốt hơn phía sau mình,
rồi nói khẽ:
— Tôi có thể tâm sự điều này với ngài không, thưa Chánh
thanh tra? – Hắn thì thầm.
— Liệu ông có sự lựa chọn không đây? – Trung úy đáp lại, và
để mắt ngó chừng năm chục bộ hồ sơ hình sự để ngổn ngang
trên mặt bàn làm việc mà anh phải xử lý gấp.
— Tôi đã nhận được lệnh của Lucifer đấy! Nhưng nếu tôi nói
cho ngài biết, thì ngài có nguy cơ thiệt mạng! – Hắn tuyên bố
với viên sĩ quan cảnh sát lúc này bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn.
Trước những từ này, Trung úy cảnh sát đưa tay kéo nắm
đấm ngăn kéo thứ hai bên phải bàn làm việc. Anh lôi ra tờ giấy
in sẵn để đề nghị một bác sĩ tâm lý kiểm tra con người khốn khổ
vừa bị tóm đang ngồi trước mặt anh.
— Tôi nghe đây, tôi sẽ ghi lại tất cả những thông tin!
Anh có thói quen làm việc với những kẻ điên. Anh chẳng bao
giờ cố đưa họ về với thực tại cả. Mỗi người một chức trách. Anh
để các bác sĩ xử lý việc này, nhưng anh không bao giờ coi
thường những kẻ tâm thần này. Đằng sau mỗi một con bệnh, là
một con người đang phải chịu đau đớn. Mỗi khi có dịp, anh
mong muốn đem đến cho họ chút an ủi khi chỉ đơn giản là ngồi
nghe họ nói, dẫu anh phải giả vờ tin những câu chuyện do họ
tưởng tượng ra.
Bằng một ánh mắt ra hiệu cho kẻ đang bị thẩm vấn và đặt
một ngón tay trỏ lên môi ý nói hãy im lặng, anh nhấc điện
thoại.
— Vâng, Claire à, tôi nghe đây!
— Đám boeuf–carottes[1] đang ở đây! Họ đến vì anh đấy! Tôi
đã không thể giữ họ lại đây được, họ đang đi lên rồi! – Một
giọng nói hoảng sợ cất lên.
— Một chuyện đùa hả? – Anh hỏi, giọng sững sờ.
— Không, tôi thề đấy, tôi mà nói sai thì con gái tôi chết! Họ
có ba người cả thảy. Họ hình như muốn gặp anh gấp và thậm
chí chẳng thèm nói cho tôi biết lý do vì sao!
Claire là nữ nhân viên trực ban ở sở cảnh sát. Bốn mươi tuổi,
ở vị trí của chị, chị như một người gác cổng giám sát tiền sảnh
khu nhà. Tất cả những người vào, người ra đều được ghi lại,
phân tích, bình luận và thường xuyên nhất là được chia sẻ. Chị
luôn dành cho Trung úy Caramany chút thiện cảm hơn so với
những người khác, vẫn rất lịch sự, anh chưa một lần nào lui
bước trước sự “tấn công” của chị. Dẫu vậy, chị không nản, mặc
dù hơn kém nhau cả mười lăm tuổi. Chị luôn sẵn lòng, nhẫn
nại, kiên trì giúp đỡ người Trung úy trẻ.
— Rồi, rồi, bình tĩnh lại đi, tôi sẽ tiếp họ.
Có tiếng gõ cửa phòng anh. Không cần đợi mời vào, cửa đã
bật mở, ba người đàn ông mặc complet sẫm và cà vạt đen, khoác
ngoài áo đi mưa ướt sũng xuất hiện.
— Lũ quỷ! – Tên tù hét lên hãi hùng như thể quỷ Satan vừa
xuất hiện.
— Carl đâu! – Caramany kêu lên khi nhìn thấy dớt dãi trào ra
từ miệng kẻ điên khùng.
Một quân cảnh đứng trong hành lang rẽ nhanh đám ba người
cảnh sát kia để tóm lấy một cổ tay kẻ đang nổi loạn. Bằng một
động tác nhanh gọn, anh bẻ ngoặt tay hắn ra sau lưng và sập
chiếc còng số tám lên đó. Ánh mắt ba người mới vào như khen
ngợi chàng cảnh sát trẻ đã áp dụng đúng quy cách những động
tác kỹ thuật khi bắt tội phạm, không dữ dằn, không bực bội.
Sau khi quân cảnh và tên tù nhân đi khỏi, người mập nhất
trong số ba cảnh sát khép cửa lại. Caramany, vẫn nguyên vị
trên ghế, không giả vờ chào đón và để các vị khách tự bắt đầu
cuộc nói chuyện. Những viên chức này vừa mới làm xáo trộn
buổi thẩm vấn của anh thì anh chẳng việc gì phải khúm núm
trước họ.
— Chánh thanh tra Wuenheim, giám đốc Ủy ban Thanh tra
tổng hợp các sở! Đây là các cộng sự của tôi; Chánh thanh tra tập
sự Eric Le Taillan – người được giới thiệu lặng thinh – và Đại úy
Serge Poncey – người lớn tuổi hơn trong hai kẻ gật đầu. –
Nhưng tôi nghĩ rằng các ông đã quen biết nhau rồi phải không?
— Đúng vậy! – Caramany thốt lên, giọng lạnh băng khi nhận
ra khuôn mặt của người đã từng là đồng nghiệp của anh.
— Chúng tôi là những người bạn cũ, thưa Chánh thanh tra! –
Poncey nói, với một nụ cười nhạo báng.
Wuenheim đã được thông báo tường tận mối phân tranh
khiến hai sĩ quan cảnh sát này đối kháng nhau. Caramany và
Poncey đã khởi nghiệp cùng nhau trong Đội chống buôn bán ma
túy ở Paris. Trong một đợt quây bắt một lượng héroine quan
trọng, Caramany đã “lại quả” cho tên chỉ điểm một ít ma túy
thu được, gọi là để cảm ơn hắn vì những thông tin. Hồi ấy, việc
làm này rất phổ biến. Nhưng trớ trêu thay, tên chỉ điểm ấy lại
bị một ban cảnh sát khác tóm ngay sau đó, khi hắn tính đi bán
lại món quà tặng kia. Rất nhanh, những nhà điều tra đã lần tới
tận Đội chống buôn bán ma túy. Nhưng tên chỉ điểm không
muốn tiết lộ danh tính người cảnh sát đã cho mình số thuốc
phiện. Vụ này có lẽ đã có thể dừng lại đó nếu như Poncey đã
không tố cáo Caramany, nhân buổi tường trình trước I.G.S.[2]
Caramany đã phải thừa nhận vụ việc. Chiếu cố vì thành tích mà
anh vừa đạt được, hội đồng kỷ luật không chấm dứt hợp đồng
của Trung úy, mà điều anh đi nơi khác, đến sở cảnh sát Saint–
Grorges, quận 9, Paris. Anh cũng bị nghỉ không lương sáu tháng
liền. Còn Poncey, không một ai trong Đội phòng chống ma túy
còn muốn làm việc với anh ta nữa. Cách cư xử của anh ta đã thu
hút sự chú ý của Chánh thanh tra Wuenheim, người này liền đề
nghị đưa về I.G.S., với cấp bậc Đại úy. Anh ta cũng chẳng phải
đợi cầu khẩn, mà chấp nhận ngay.
— Mối quen biết mà tôi có lẽ không cần đến nữa! –
Caramany đập lại – Dẫu sao thì anh có vẻ cũng sống tốt đấy
chứ…
— Một công việc lành, và món ăn ngon… Đấy, công việc là
thế! – Poncey trả lời và vặn vẹo người, hai tay vỗ nhẹ lên bụng
theo cách của người đàn bà mang bầu.
Sự xuất hiện bất ngờ của ba cảnh sát I.G.S. tại phòng làm
việc của mình khiến Caramany bối rối. Rất thận trọng, anh sẽ
phỏng đoán ngay lập tức.
— Điều gì khiến tôi có vinh hạnh này đây?
Trước khi trả lời anh, Chánh thanh tra Tỉnh trưởng
Wuenheim tự cho phép mình đặt cặp mông to bành lên chiếc
ghế duy nhất đối diện bàn làm việc. Hai gã cảnh sát còn lại vẫn
đứng đằng sau ông ta, hai tay khoanh chéo nhau.
— Chúng tôi muốn xem những hồ sơ của ông, – ông ta nói
một cách cộc lốc.
— Những hồ sơ nào? – Caramany hỏi trong lúc cố gắng tìm
hiểu tại sao Ủy ban Thanh tra tổng hợp các sở lại quan tâm đến
những hồ sơ hình sự không quan trọng như vậy.
— Tất! - Chánh thanh tra đáp gọn lỏn.
Caramany ngồi im vẻ nghĩ ngợi, biết rõ rằng người đối diện
đã có câu trả lời cho câu hỏi đang chực đốt cháy môi anh:
— Ông hẳn muốn biết rõ xem ở đây chúng tôi làm cái gì?
Chánh thanh tra chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Trung
úy, chơi trên sân nhà, không để lộ bất kỳ sắc thái nào trên mặt.
Anh chẳng có gì đáng trách cả. Anh chỉ xử lý những tội phạm
thứ yếu: những vụ trộm vặt, trộm gia đình, vài vụ ẩu đả trước
cửa ra vào các hộp đêm. Anh chưa bao giờ giở trò phân tranh
với những người đến trình báo, và cũng chưa bao giờ sử dụng
vũ lực với một kẻ bị tạm giam nào hết. Tóm lại, chẳng có gì có
thể là đối tượng cho bất kỳ cuộc điều tra nào của I.G.S cả. Anh
đã chỉ vướng một sai lầm trong suốt sự nghiệp của mình và đã
phải trả một cái giá quá đắt. Điều đó đã cho anh một bài học
quý, và anh chưa sẵn sàng tiếp tục đối mặt với những đòn sấm
sét của Ủy ban Thanh tra tổng hợp các sở.
— Ông có biết một người phụ nữ tên là Mélanie Bouzy
không? – Wuenheim hỏi.
— Không hề – Caramany đáp lại.
— Người này đã đến trình diện trong sở của tôi – Chánh
thanh tra tiếp tục, cố tình dùng tính từ sở hữu để chỉ rõ quyền
lực và thứ bậc của ông ta trong ngành cảnh sát – và đã khai báo
mình là nạn nhân của một vụ cưỡng hiếp.
— Vụ việc này thì có gì liên quan đến tôi? – Trung úy chất
vấn và nghi ngờ, vì dẫu sao nếu ba người này có mặt ở đây thì
chắc chẳng vì một cuộc viếng thăm thân thiện hay lịch sự gì
đâu.
— Cô Mélanie Bouzy – Chánh thanh tra Tỉnh trưởng nói lớn
lên trong lúc nhấc kính ra lau – đã khai ông là tác giả của hành
động này.
Trung úy Caramany, đến tận lúc này vẫn giữ được bình tĩnh,
bất ngờ đập mạnh nắm tay lên mặt bàn.
— Ông đang đùa chứ, hả ông Chánh thanh tra?
Những gì anh nhận được chỉ là ba khuôn mặt nghiêm nghị,
đầy vẻ buộc tội, và theo kinh nghiệm của mình, anh bắt đầu
thấy lo lắng. Họ không đùa tí nào. Sự có mặt của đích thân giám
đốc I.G.S rõ ràng cho thấy anh đích thị là đối tượng tạm giữ rồi.
— Giám đốc sở tôi đã biết chuyến viếng thăm của ngài chưa?
– Caramany hỏi trong lúc nhìn thẳng vào kẻ đang kết tội mình.
— Chưa! Sẽ đến lúc ông ấy biết!
— Liệu tôi có thể gọi cho người đại diện công đoàn của tôi
không? – Anh hỏi, cố gắng tìm ra một ai đó làm chỗ dựa.
— Chúng ta không phải đang xử lý một vụ việc kỷ luật,
Trung úy Caramany ạ – Wuenheim cộc lốc bẻ lại – Người mà
ông cần bây giờ, phải là một luật gia kia!
Cuối cùng, Caramany quyết định đứng lên khỏi ghế. Khi
đứng, vẻ đẹp hình thể của anh vượt trội hơn hẳn những vị
khách không mời mà đến một cách bất ngờ kia. Hàng giờ bơi
mỗi ngày đã đem lại cho anh một thân thể cường tráng, chắc
lẳn. Anh xếp lại những tập hồ sơ và đẩy chúng tới tận mép bàn
làm việc của mình.
— Đây là tất cả những hồ sơ của tôi! Hãy tra cứu đi và các
ông sẽ thấy rằng tôi chẳng quen biết ai có tên là Mélanie Boussy
cả.
— Mélanie Bouzy – Đại úy Poncey sửa lại.
— Gọi tên cô ta thế nào cũng được, tùy các ông! Tôi không
hề biết con người này.
— Thật kỳ quặc, bởi cô ấy tuyên bố là quen biết ông một
cách hết sức tường tận kia đấy! – vẫn bình thản yên vị trên ghế,
Chánh thanh tra nói bóng gió – Cô ấy đã nhận ra ông trong số
những bức ảnh mà chúng tôi đưa cho cô ta xem. Cô ấy đã miêu
tả tất cả những gì có trong căn hộ của ông và chủ yếu là phòng
ngủ.
— Không thể có chuyện đó được! – Caramany cắt ngang –
Hãy đến nhà tôi và các ông sẽ thấy những gì cô ta miêu tả liệu
có chính xác với nơi ở của tôi không.
— Đó chính là ý định của tôi đấy, Trung úy ạ! – Wuenheim
xác nhận, sau khi chỉnh lại cặp kính trên mũi.
— Liệu tôi có bị bắt tạm giữ không đây? – Viên sĩ quan cảnh
sát hỏi dù đã đoán được câu trả lời.
— Tính từ lúc chúng tôi bước qua ngưỡng cửa phòng này –
Poncey đáp.
— Tôi có thể đi báo cho các đồng nghiệp về tình trạng nghỉ
việc của tôi không?
— Poncey sẽ đi theo ông – Chánh thanh tra ra lệnh ngay –
Nhưng trước đó, tôi yêu cầu ông trả lại vũ khí cho tôi – ông ta
nói thêm bằng một giọng dứt khoát.
Caramany để bàn tay phải lên báng súng trong khi cả ba cặp
mắt nhìn chằm chằm theo từng cử chỉ của anh. Sự căng thẳng
tăng lên một nấc khi anh dùng ngón tay cái gỡ chốt an toàn của
túi đựng súng. Vị Chánh thanh tra tập sự trẻ tuổi đặt ngay tay
lên cây súng của mình như thể sắp diễn ra một trận đấu tay đôi
kiểu Miền Tây Hoa Kỳ.
— Chớ có làm bậy nhé! – Đại úy Poncey cảm thấy buộc phải
lên tiếng.
— Ô không! Ông ta sẽ xử sự rất khôn ngoan thôi – Chánh
thanh tra Wuenheim đảm bảo, vẫn cứ ngồi chết gí trên ghế
mình, tranh thủ nghỉ ngơi hết sức thoải mái.
Caramany, trong anh xuất hiện một ý muốn mãnh liệt được
thoát khỏi vũng bùn này. Bị tước vũ khí và ở lại trong căn
phòng này, bị ba gã cảnh sát kia bao vây, tối nay anh ngủ trong
trại giam là cái chắc. Đầu óc người cảnh sát trẻ đã sôi sục. Vụ
việc chắc chắn được dàn dựng tỉ mỉ này là gì đây? Làm sao anh
có thể tự bảo vệ?
— Đưa vũ khí của ông đây! – Chánh thanh tra ra lệnh một
cách dứt khoát.
Mặc dù có ý cưỡng lại, nhưng Caramany chẳng còn sự lựa
chọn nào khác. Tay phải anh buộc phải thi hành mệnh lệnh; lôi
khẩu súng ra khỏi bao, xoay chiều nhưng vẫn luôn để chúi mũi
súng xuống đất, và chìa báng súng cho Poncey. Kẻ này nhanh
chóng tóm ngay lấy, quay lại và đẩy băng đạn, bật quy–lát để
thu lại viên đạn đã lên nòng, rồi để cây súng của viên cảnh sát
đang bị nghi ngờ kia vào vị trí an toàn.
— Hãy xử đẹp đi nhé, tôi sẽ không làm nhục ông khi tra còng
số tám trước mặt các đồng nghiệp của ông đâu – Wuenheim lên
giọng khuyên bảo.
Caramany nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của mình,
theo sát sau là Đại úy Poncey. Họ băng nhanh qua một hành
lang hẹp, màu xanh bạc phếch trên các bức tường làm tăng
thêm độ ủ ê của chốn này. Cùng lúc ấy, anh cố nghĩ xem ai có
thể là cô nàng Mélanie Bouzy này. Không có một câu trả lời nào
xuất hiện làm sáng tỏ nó trong ký ức anh. Sự có mặt của “tên vệ
sĩ” ngăn anh tập trung tư tưởng. Anh dừng lại bên ngưỡng cửa
phòng làm việc của hai cộng sự thân cận, vẻ mặt họ còn lo lắng
hơn cả mặt thượng cấp của họ.
— Sarras à!
— Có đây, thưa Trung úy! – Người cảnh sát đáp ngay, và bật
dậy khi nhìn thấy hai người đàn ông.
— Anh sẽ xử lý tên “khùng” kia đi nhé! Phải gửi hắn đi khám
bệnh. Tôi không có thời gian đâu, tôi phải làm việc với những
ngài đây – Anh nói và hất đầu lại phía sau để chỉ người canh gác
mình.
— Không hề hấn gì, tôi sẽ xử lý tất! – Viên cảnh sát có mái
đầu gần như cạo trọc trả lời.
— Major! – Anh nói với người thứ hai – Anh sẽ đảm nhận sắp
xếp lại bộ luật tố tụng hình sự và bộ luật hình sự của Chánh
thanh tra trước khi ông ấy trở về – Anh nói thêm và đánh một
cái nháy mắt.
— OK, sếp. Tôi sẽ làm ngay đây.
Viên sĩ quan hành chính, gần tuổi nghỉ hưu, không phải là
một kẻ tập sự. Ông ngay lập tức hiểu bức thông điệp đã được
mã hóa của cấp trên mình. Những tối thứ sáu, khi công việc đã
hoàn chỉnh, Chánh thanh tra có thói quen mời quân của mình
uống ly rượu khai vị để bàn luận những vụ việc đã diễn ra trong
tuần. Thường xuyên, ông tếu táo đặt tên cho chai whisky là
“luật hình sự”, còn chai rượu hồi là “luật tố tụng hình sự”. Ông
chủ sở cảnh sát luôn vượt ra ngoài hướng chỉ đạo cấm các loại
rượu mạnh trong các ban ngành cảnh sát, đảm bảo rằng đó
cũng là một hình thức đối xử khéo léo để có một khoảng thời
gian dễ chịu với những người dưới quyền sau một tuần lao động
vất vả, căng thẳng. Trung úy Caramany không muốn chường
ông chủ mình ra trước các ngọn đèn rọi của Ủy ban Thanh
thanh tra tổng hợp các sở. Viên sĩ quan hành chính Victor
Léognan chẳng đợi phải cầu khẩn. Ngay khi họ vừa rời khỏi
phòng, ông liền kín đáo lẩn nhanh vào trong khoang cầu thang
để đến phòng làm việc của Chánh thanh tra và làm biến mất
những cái chai đáng ngờ ấy.
Caramany cần phải suy ngẫm một cách bình tĩnh đến tình
hình thực trạng, cần phải làm nhanh. Anh đang chơi một ván
bài hết sức khó khăn. Không sao sắp xếp được những suy nghĩ
theo đúng trình tự, anh đề nghị tên “vệ sĩ” của mình cho phép
đi nhà vệ sinh nằm trên tầng. Serge Poncey chấp nhận yêu cầu
và đứng đợi ở gian ngoài của nhà vệ sinh trong khi “kẻ được
anh ta bảo vệ” đi vào một trong hai ô vệ sinh cá nhân, cửa đóng
nhưng không khóa.
Caramany lôi ra chiếc điện thoại di động trong túi sau quần
jean của mình, và đánh một hàng tin nhắn, những ngón tay của
anh bấm điên loạn lên các nút trên mặt bàn phím điện thoại.
Anh rất muốn nói chuyện với sếp của mình, nhưng phiên cửa
mỏng manh phân cách giữa anh và kẻ “vệ sĩ” của anh, hẳn sẽ
không thể ngăn hắn nghe thấy cuộc nói chuyện. Caramany
thuộc thế hệ đầu tiên đánh tin nhắn. Anh thao tác thuần thục
trên bàn phím. Ngay cả trong bóng tối, anh đã gửi đi được lời
nhắn. Khi lá thư được truyền đi, anh còn nấn ná với hy vọng
kín đáo sẽ có ngay câu trả lời, nhưng đáng buồn là nó đã không
tới. Anh kéo cần xả nước và quay ra gặp người “vệ sĩ”.
Quay lại phòng làm việc, anh thấy một sự bừa bãi khủng
khiếp: những hộc tủ đã bị mở tung, những chồng tài liệu xếp
ngất ngưởng trên sàn nhà. Viên Chánh thanh tra tập sự đang
hết sức bối rối. Những giọt mồ hôi to tướng chảy thành dòng
trên trán anh ta. Anh ta rõ ràng là rất chật vật trong suốt
khoảng thời gian Trung úy vắng mặt. Khi nhìn thấy đống ngổn
ngang đó, Caramany nổi đóa.
— Các ông không có quyền xới tung phòng làm việc của tôi
khi tôi vắng mặt!
— Chớ có nổi cáu, Caramany ạ! Chúng tôi chỉ cố gắng để
khỏi mất thì giờ một cách vô ích thôi. – Wuenheim bẻ lại, vẫn
ngồi bất động trên ghế.
— Chúng tôi cũng chỉ thực hiện phận sự nghề nghiệp của
mình. – Poncey phía sau nói thêm, với vẻ nghiêm túc và trung
thực hết sức!
— Các người đã đến làm cái khỉ gì trong phòng làm việc của
tôi vậy? – Anh nói cộc lốc và quay lại để đối diện với ba người
cảnh sát.
Thấy cơn giận dữ của anh đang bốc lên, hai kẻ tháp tùng
Chánh thanh tra đứng dậy, sẵn sàng lao vào tóm anh.
— Nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng thôi nào, các bạn thân mến! –
Wuenheim thốt ra và làm một dấu hiệu xoa dịu – Trung úy
Caramany sẽ không ẩu đả đâu, ông ấy biết rằng mình đang dây
với I.G.S, rằng hồ sơ của ông ấy rất nặng và ông ấy phải thích
ứng với một thái độ khiêm tốn nhất, có đúng thế không, ông
Caramany? – Ông ta nói với cái giọng rin rít hệt như rắn – Thế
thì, ông hãy ngoan ngoãn đặt đít lên chiếc ghế này đi – Chánh
thanh tra ra lệnh và chỉ chiếc ghế đặt sau bàn làm việc – Và ông
hãy kiên nhẫn ngồi chờ chúng tôi hoàn thành công việc của
mình.
Le Taillan đứng trong thế tấn tự vệ, sẵn sàng nhảy bổ đến.
Poncey đã kịp tháo vòng số tám ra khỏi bao. Lý trí buộc
Caramany phải phục tùng. Anh thả lỏng mình và đến ngồi sụp
xuống ghế phô tơi. Trung úy, tựa lên thành ghế phải, bắt đầu
vặn vẹo chơi với cái kẹp giấy giữa các đầu ngón tay. Trong sự
im lặng gần như tuyệt đối, anh dò xét ba kẻ đang bắt giữ mình.
Cặp mắt anh không ngừng lướt hết từ người này sang người
khác.
Chánh thanh tra tập sự Le Taillan, cố tìm cách chường thân
ra để ông thầy mình nhìn thấy, lục lọi với vẻ hào hứng và kiên
nhẫn những chồng hồ sơ lúc này đã ngất ngưởng trên nền nhà.
— Chánh thanh tra, tôi cho rằng đã tìm được cái gì rồi này!
Anh ta cầm trong tay bức ảnh chứng minh nhân dân của một
phụ nữ trẻ. Wuenheim, giờ mới nhảy ra khỏi ghế. Ông ta cao
lớn và khô nhỏng, một nửa thân trên thật chẳng hòa hợp tí nào
so với cặp chân quá ngắn. Sự kết hợp này tạo cho ông ta một
dáng đi kỳ quặc, như thể phần khung dựng trên đế sắp đổ sụp
lên phần đang đỡ nó. Ông ta giằng nhanh bức ảnh từ tay người
đồng nghiệp trẻ tuổi, ngắm nghía giây lát trước khi nở một nụ
cười ranh mãnh.
— Ông có thể nói cho tôi biết người phụ nữ này là ai được
không? – Ông ta hỏi trong lúc nhón đầu ngón tay chìa ra tấm
ảnh.
Caramany nghển cổ về phía trước để nhìn cho rõ hơn những
đường nét của người phụ nữ trẻ hiện diện trong đó.
— Tôi chẳng có một ý tưởng nào hết! Tôi chưa bao giờ gặp
người đàn bà này! Tôi không biết cô ta là ai, và tôi cũng hoàn
toàn mù tịt về việc bức ảnh này sao lại lạc đến trong đống giấy
tờ của tôi…
Nhưng anh phấn chấn lên.
— Thực ra, tôi biết tại sao nó lại nằm trong phòng làm việc
của tôi rồi! Chính các ông đã để nó vào đó khi tôi không có mặt
trong phòng này – Anh nói với một giọng đơn điệu khản đặc và
nhìn chăm chăm ba kẻ kết tội anh – Đó là những kỹ thuật xứng
tầm KGB đấy! Chứ không phải I.G.S đâu!
Wuenheim không thèm đáp lại mà quay sang ra lệnh cho
Poncey:
— Hãy để tài liệu này vào trong một túi nilông, ta sẽ dán
niêm phong nó ở văn phòng.
— OK, thưa sếp!
Chánh thanh tra cảnh sát tiếp tục cuộc thẩm vấn mà không
thèm để ý đến những luận cứ của Caramany.
— Cô gái trên bức ảnh là cô Mélanie Bouzy đấy.
— Tôi chẳng nghi ngờ gì khi nhìn bộ mặt hồ hởi của các ông!
Caramany bẻ lại trong lúc nhìn Le Taillan đang đặt chiếc
máy vi tính xách tay vừa được lôi thẳng từ trong chiếc xà cột
đen ra lên mặt bàn.
— Kể cũng lạ! – Viên Đại úy cảnh sát thốt lên. – Một người
đàn bà đến trình đơn kiện anh, trong khi anh lại không biết cô
ta, và người ta lại tìm thấy trong đồ đạc của anh một bức ảnh
của cô ấy! Sự trùng hợp này chẳng phải là gây nghi vấn ư?
— Tôi muốn được gặp một luật sư!
— Đó là một quyết định khôn ngoan đấy! – Wuenheim giáng
xuống – Ngay khi ông ký giấy tạm giam, thì ông sẽ có quyền làm
mọi điều mình muốn!
Chánh thanh tra tập sự bắt đầu gõ rối rít biên bản tạm giam
trên máy tính của mình. Điện thoại của Caramany bắt đầu rung
lên ở sâu trong túi quần anh. Trung úy làm điệu bộ uốn éo nhẹ
nhàng để luồn bàn tay phải mình vào trong quần jean mà
không để bị nhận thấy. Anh đã nắm được chiếc điện thoại. Một
cách tinh vi, viên sĩ quan cảnh sát để chiếc máy xuống phía
dưới bàn làm việc ngoài tầm ngắm của những tay cảnh sát
khác, và đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình: Hãy làm những
điều họ nói, tôi sẽ về đến Paris vào sáng mai, tôi sẽ tìm hiểu thêm
thông tin. Saint Hilaire.
Khi nhìn thấy những dòng chữ này, Trung úy cảnh sát lấy lại
được chút hy vọng. Anh chí ít thì cũng có thể tin cậy vào một
người. Chánh thanh tra Saint Hilaire đang tiếp thêm nguồn
nghị lực cho anh. Khi anh được điều về sở cảnh sát của ông, sau
thời gian bị kỷ luật, người thủ trưởng của đơn vị này đã cho anh
một cơ may mới khi gạt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ. Anh
phải chịu ơn ông ấy. Và với những sự kiện mới xảy ra đây, thì
anh sẽ còn phải chịu ơn ông rất lâu nữa. Khoảnh khắc an ủi này
chẳng kéo dài!
— Trung úy Caramany! – Chánh thanh tra Wuenheim cao
giọng một cách trịnh trọng – Tôi phải thông báo với ông rằng
người phụ nữ kiện ông đã không còn để lại dấu hiệu hiện hữu
trên đời kể từ khi cô ấy đến trình báo trong sở chúng tôi. Liệu
ông có biết chúng tôi có thể tìm thấy cô ấy ở đâu không?
Caramany không hề tỏ thái độ, lặng đi. Chánh thanh tra
cảnh sát di chuyển đến chiếc máy in đang hoạt động, trang in
biên bản của người phụ tá đang hiện ra. Ông ta cầm lấy văn bản
thông báo lệnh tạm giam và đặt nó trước mặt Caramany.
— Ông ký đi! Hiện thời, ông chỉ là đối tượng của một cuộc
điều tra tội phạm về vụ hiếp dâm thôi! Nhưng nếu chúng tôi
phát hiện ra có điều bất hạnh xảy đến với cô gái khốn khổ kia,
thì tự tôi sẽ chỉnh lại biên bản tạm giam này để kết tội ông về
tội giết người.
- Xem thêm -