MỤC LỤC
Giới thiệu
Chương 1 :Lần đầu gặp gỡ, anh là
anh, tôi là tôi
Chương 2 :Làm quen, hiểu lầm chồng
chất
Chương 3: Ảo giác, chú và cô giáo
Chương 4 : Lang thang, anh bước vào
trái tim em
Chương 5 :Lại gần, còn có một người
khác.
Chương 6: Lún sâu, tôi làm sao vậy
Chương 7: Khoảng cách, tiến thêm
một bước
Chương 8: Lặng lẽ, mối tình vụng
trộm
Chương 9 :Ngỡ ngàng, thì ra không
thuận lợi như thế
Chương 10 : Đột nhiên, chúng ta bị
chia cắt
Chương 11 :Thô bạo, trăm phương
ngàn kế can thiệp
Chương 12 :Vô vàn khó khăn, không
tốt đẹp như tưởng tượng
Chương 13 :chối – hãy cho em thời
gian
Chương 14: Khác biệt, quan điểm
hoàn toàn khác nhau
Chương 15 :An tâm, anh thuộc về em
Chương 16 :Sơ xuất, chuyện không
ngờ tới
Chương 17 :Bí mật, giấu diếm hay
phản bội
Chương 18 :Hiểu lầm, em không cố ý
Chương 19 :Suy sụp, cả hai cần bình
tĩnh
Chương 20 :Chia tay, mối quan hệ
vừa gần vừa xa
Chương 21 :Tương lai, không ai dám
đoán trước
Chương 22 : Kết thúc, hoặc không có
kết thúc
Giới thiệu
Lớn lên trong một gia tộc
coi trọng các giá trị truyền
thống, tóc tết sam gọn gàng,
váy dài qua đầu gối, cô ấy lúc
nào cũng thế…
Vốn không tin vào tình yêu với
người ngoại quốc, nhưng tình
cảnh của cô thì phải gọi là
“ghét của nào trời trao của
ấy”…
Sinh ra và trưởng thành tại Đức,
anh là chú của học trò, mới trở
về Trung Quốc được ít lâu.
Lần đầu gặp nhau là va chạm
xe cộ. Trông ấn tượng của cô,
anh là kẻ kiêu ngạo, khó tính,
lạnh lùng. Với anh, cô là cô gái
trẻ quê mùa, không hiểu biết và
vô trách nhiệm. Ai ngờ học trò
nhỏ làm chất xúc tác, khiến hai
người ngày một gần nhau. Tình
yêu vừa mới chớm đã vấp phải
sự phản đối của gia tộc, từ tìm
cách giam chân đến làm mối,
thật chẳng còn thiếu cách gì!
Còn anh, vẫn kiên trì thuyết
phục
Nhưng rồi họ bảo anh kết hôn,
anh lại do dự… Lần đầu tiên cô
nghĩ là anh không yêu mình…
Anh đòi sống thử, lần thứ hai cô
nghĩ chỉ có mình cô hết lòng…
Khi trái tim cô bắt đầu cảm
thấy rạn nứt và bên cạnh cô còn
có hai chàng trai đêm ngày theo
đuổi:
Một chàng ngoại quốc mù
quáng, mê đắm lúm đồng tiền
dịu dàng…
Một chàng Hoa Kiều si tình,
tìm mọi cách để gần cô hơn
chút nữa…
Tình yêu hai người liệu có phải
là kết thúc ở đây?
Chương 1 :Lần đầu gặp
gỡ, anh là anh, tôi là tôi
Khi chiếc xe bus đưa đón
học sinh đầu tiên dừng bánh
trước tòa nhà chính cũng là lúc
chiếc đồng hồ treo tường trong
phòng nghỉ chỉ vào số tám. Máy
pha cà phê tự động trên chiếc
bàn trong góc tường cạch cạch
hai tiếng, đèn đỏ vụt tắt, một
ấm cà phê đã được pha xong.
Khanh Khanh đang ngồi
trong cái góc mà cô vẫn thường
ngồi, đọc nốt câu chuyện
Swwimmy(1) mà hôm qua cô
đang đọc dở.
Có người đứng dậy lấy cà
phê, có người đặt cốc xuống rồi
rời đi. Hàng ngày cứ đến giờ
này là phòng nghỉ lại rất nhộn
nhịp, tiếng bước chân ra ra vào
vào nhịp nhàng và hối hả, cùng
với đó là không khí nói chuyện
sôi nổi. Những câu chuyện xen
lẫn giữa tiếng Trung với tiếng
Anh, chủ đề nói chuyện xoay
quanh tư vấn thời trang và
những thông tin trong trường.
Những người không nói chuyện
thì lật giở cuốn tạp chí nước
ngoài mà mình đặt mua. Giá
sách báo thì đã trống trơn từ
lâu, chỉ còn lại một cuốn tạp chí
OK không có bìa.
Ở trường quốc tế hơn một
nghìn người này, mỗi buổi sáng
đều có nửa tiếng nhộn nhịp như
thế. Khanh Khanh đã quá quen
thuộc với điều đó, cô không
ngẩng đầu lên, tiếp tục đắm
mình trong thế giới của
Swimmy.
Mười phút sau, bọn trẻ đeo
ba lô, xếp hàng, đi theo cô giáo
xuống xe, bước lên bậc thềm đá
hoa ở cổng chính. Những tiếng
bàn tán sôi nổi ở phòng nghỉ
dần dần tan đi. Những người
đang nói chuyện vui vẻ bên
cạnh cửa sổ cũng vội vàng uống
hai ngụm cà phê rồi đi làm việc
của mình. Giáo viên, trợ giảng
đều đi cả, chỉ còn lại một đống
cốc chưa được rửa sạch vứt
ngổn ngang trong bồn nước.
Khanh Khanh thu mình
trong chiếc ghế sofa ở góc
tường, tay cầm cuốn truyện,
ngước mắt nhìn về phía cửa sổ,
vỗ vỗ vào mặt rồi lại cúi đầu
đọc truyện.
Một người đi lướt qua
Khanh Khanh. Đó là một thanh
niên ngoại quốc khoảng mười
tám, mười chín tuổi. Cậu ta ôm
quả bóng, giơ tay giật giật bím
tóc dài trên vai cô, khiến cô
phải ngẩng đầu lên.
Khanh Khanh khẽ mỉm
cười. Nụ cười không sâu, hai
má lúm đồng tiền chưa kịp lộ ra
đã vội biến mất.
“Sắp điểm danh rồi, cô vẫn
chưa lên lớp sao?”. Một tay
chàng trai xoay xoay quả bóng,
một tay chỉ về phía chiếc đồng
hồ trên tường.
“Hôm nay Nọa Mễ lên
lớp!”. Khanh Khanh vuốt lại
những sợi tóc bị giật tung lên,
vuốt
thẳng
chiếc
váy
boheimeing gấp tầng, chỉnh lại
chiếc kẹp áo trước ngực rồi lại
cầm cuốn truyện lên.
Một ngày của cô lúc nào
cũng bắt đầu bằng một cuốn
truyện.
Mười phút sau, phòng nghỉ
vắng lặng như tờ. Hành lang
bên ngoài vang lên tiếng ồn ào
huyên náo. Lúc này là giọng nói
của phụ huynh và các em học
sinh. Khanh Khanh đan hai bàn
tay vào nhau, đặt tay lên bìa
sách, kẹp chặn sách vào trang
đang đọc dở rồi thở phào mãn
nguyện, bất giác mỉm cười.
Cô quỳ trên ghế sofa, tay
chống cằm sưởi nắng. Tấm cửa
kính trong phòng nghỉ in hình
những đường nét trên khuôn
mặt của cô. Cô có khuôn mặt
tròn, đôi mắt lấp lánh, dáng vẻ
đáng yêu ẩn chứa sức sống
mãnh liệt của tuổi thanh xuân.
Cô không phải là cô gái đặc biệt
ưu tú đến nỗi khiến người ta
nhìn một lần không thể quên,
nhưng chiếc váy dài cùng với
hai bím tóc đen nhánh, nụ cười
ấm áp và đôi lúm đồng tiền xinh
xinh luôn để lại ấn tượng sâu
sắc với tất cả mọi người. Vì
chuyên ngành khá vững, khuôn
mặt đáng yêu, sau khi tốt
nghiệp đại học sư phạm, Khanh
Khanh không tốn nhiều công
sức mà vẫn xin được vào trường
quốc tế. Cô làm việc ba năm,
vẫn chưa đến hai tư tuổi nhưng
đã bắt đầu chủ nhiệm lớp mẫu
giáo nhỡ, còn có trợ giảng tên
là Nọa Mễ.
Trường quốc tế không giống
trường học trong nước, không
tuân theo những điều lệ cứng
nhắc. Những giáo viên ít tuổi
như Khanh Khanh cũng có cơ
hội thăng tiến. Cô tự tin bơi lội
trong “đại dương” của người
ngoại quốc, trở thành một “chú
cá nhỏ Swimmy” thực thụ,
không nổi bật nhưng cũng
không dễ dàng bị lãng quên.
“QiQi, trưa nay có buổi bán
bánh ngọt từ thiện!”. Không
biết ai đứng hét ngoài cửa, khi
Khanh Khanh ngẩng đầu lên thì
không thấy bóng dáng người đó
đâu, thế là cô lại nằm bò trên
bệ cửa sổ, vuốt ve mầm cây
nho nhỏ trong chậu hoa.
Lúc đầu, mọi người gọi cô
là “Cô Mục” hoặc “Mục Khanh
Khanh”, những người thân thiết
thì gọi cô là QingQing. Có điều
người ngoại quốc phát âm tiếng
Trung không chuẩn, vì thế hai
tiếng QingQing biến thành
QiQi, bây giờ bọn trẻ trong lớp
quen gọi cô là Miss 77(*). Lâu
dần, cô cũng quên mất tên
mình là QingQing. Cô là con
- Xem thêm -