CẬU CHỦ
HỒ ĐỒ
Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn
rất mong nhận được góp ý của bạn đọc
Mọi ý kiến xin gửi về Email:
[email protected]
作品:《少爷太胡来》
作者:星野樱
Chinese edition copyright © 2011 by 星野樱
Vietnamese edition copyright © 2011 by 越南广文传媒与图书股份公司
The work: Shao ye tai hui lai
The author: Xing Ye Ying
Chinese edition copyright © 2011 by Xing Ye Ying
Copyright © 2011 by Quang Van Media and Books Jointstock Company
All rights reserved
Hợp đồng xuất bản được kí giữa Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn với tác
giả Tinh Dã Anh.
Bản quyền bản tiếng Việt Cậu chủ hồ đồ © Công ty cổ phần sách và truyền thông
Quảng Văn 2011.
Bản quyền tác phẩm đã được bảo hộ. Mọi hình thức xuất bản, sao chụp, phân phối dưới
dạng in ấn hoặc văn bản điện tử, đặc biệt là việc phát tán trên mạng Internet mà không có sự
cho phép bằng văn bản của Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn là vi phạm pháp
luật và làm tổn hại đến quyền lợi của công ty và tác giả. Không ủng hộ, khuyến khích những
hành vi vi phạm bản quyền.
Chỉ mua bán bản in hợp pháp.
Biên mục trên xuất bản phẩm của Thư viện Quốc gia Việt Nam
Tinh Dã Anh
Cậu chủ hồ đồ : Tiểu thuyết / Tinh Dã Anh ; Lục Hoa dịch. - H. : Văn học ; Công ty Sách và
Truyền thông Quảng Văn, 2012. - 559tr. ; 21 cm
ISBN 9786046901402
1. Văn học hiện đại 2. Tiểu thuyết 3. Trung Quốc
895.1 - dc14
VHC0007p-CIP
Bản quyền: Hân Ngọc
Biên tập Quảng Văn: Minh Minh - Phương Linh
Tinh Dã Anh
CẬU CHỦ
HỒ ĐỒ
Lục Hoa dịch
NHÀ XUấT BảN VăN HọC
Tinh Dã Anh
Ba quy định dành cho hầu nữ thế kỉ mới:
Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ.
(Cái này bao gồm cả cái gì sắc sắc ấy, không nói rõ ràng
thế này liệu có bẫy ngầm không nhỉ?)
Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ.
(Thế tức là chọn người yêu thế nào cũng bị cậu ấy nhúng
tay vào đúng không?)
Thứ ba, tuyệt đối không được phép yêu cậu chủ.
(Ừm, xem ra quy định cuối cùng dễ nhất ấy nhỉ.)
Tinh Dã Anh
Quyển 1
Hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân
“Là cô đi, kết hôn với tôi”.
“…Hả?! Cậu… cậu chủ nói gì vậy?”. Cái kiểu nói như đi chợ
mua thịt lợn này là có ý gì?
“Tôi chỉ muốn cô kết hôn với tôi. Không bảo cô yêu tôi”.
Chương 1:
Tôi là Diêu Tiền Thụ, làm hầu nữ, ngầu không?
“Diêu Giai Thị Tiền Thụ!”.
“Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu! Con đã trang bị vũ trang đầy
đủ rồi, lúc nào cũng có thể phục vụ cậu chủ!”.
“Rất tốt! Đọc thuộc lòng ba quy định của người hầu thế kỉ mới!”.
“Vâng! Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ, mệnh
lệnh hợp lý hoàn toàn nghe theo, không hợp lý cũng phải cố nghe theo,
nhưng mệnh mệnh có hợp lý hay không đều do cậu chủ quyết định!”.
“Chuẩn, điều thứ hai!”.
“Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ, cậu chủ thích
con cũng thích, cậu chủ ghét con cũng ghét, cậu chủ đánh người, con
ở cạnh ném đá”.
“Ngoài ném đá ra thì sao?”.
“Vâng! Lúc cậu chủ đánh không lại, con phải gọi 120 (số điện
thoại gọi cấp cứu) trước!”.
“Lại nhớ nhầm rồi! Lúc cậu chủ đánh người, con có thể ở cạnh
ném đá nhưng nếu cậu chủ đánh không lại thì con phải làm bao cát
chắn phía trước”.
8
Cậu chủ hồ đồ
“...”.
“Run cái gì mà run! Có ý kiến khác à?”.
“Không… con có ảo giác đau thôi…”.
“Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất!”.
“Vâng! Điều thứ ba”, đối với con bé mà nói, cũng là điều dễ
nhất, “nhất định không được phép yêu cậu chủ! Kìm chế bản thân,
cúc cung tận tụy, ngoan ngoãn làm một con chim sẻ nhỏ bé, tuyệt
đối không tơ tưởng làm phượng hoàng!”.
“Hừm, tuyệt lắm. Tẩy não xong rồi, đã chuẩn bị sắp xếp xong!
Con có thể bắt đầu làm việc rồi!”.
“Vâng!”.
“Cậu chủ, cậu có khát không? Cậu muốn uống hồng trà, trà sữa
hay trà hoa cúc?”.
“...”.
“Cậu chủ, cậu có đói không? Hôm nay muốn ăn món Trung
Quốc, món Âu hay món Nhật?”.
“...”.
“Cậu chủ, cậu nóng không? Cậu muốn em quạt mạnh, quạt vừa
hay quạt nhẹ thôi?”.
“Tránh xa tao ra một chút”.
“Cậu chủ! Mười mét đã đủ xa chưa?”.
“... Mày chắn màn hình ti vi rồi. Tránh ra”.
“Nhưng cậu chủ, thế này mới có tám mét chín mươi ba, em lấy
thước dây ra đo rồi, không nhầm đâu”.
9
Tinh Dã Anh
“Đứng ra sau!”.
“Nhưng cậu chủ, sau em là tủ ti vi…”.
“Ngồi lên trên”.
“Hả? Ngồi… ngồi lên trên?”. Từ tủ ti vi tới sofa chỗ cậu chủ
ngồi vừa đúng mười mét chuẩn, nhưng…
“Dạng chân ra… dạng thêm chút nữa”.
“Cậu… cậu chủ, tư thế này em… em…”. Mỏi người quá, lại
không thục nữ mà. Cậu chủ kì cục quá, không có việc gì làm kêu nó
chơi trò xoạc chân.
“Rất tốt, cứ thế đi. Cứ ở đó, đừng có qua đây”.
“… Nhưng… Cảm giác coi ti vi bị em ngồi lên trên được chứ ạ?”.
“Được”.
“…”. Được chỗ nào chứ, đũng quần con bé sắp toạc ra tới nơi rồi!
Con gái nhà họ Diêu có cái tên may mắn - Diêu Tiền Thụ.
Cái tên kêu tiền vẫy bạc rất hay như thế mang theo mong ước
đẹp đẽ của bố mẹ, mong con gái trở thành cây tiền tài cho cả nhà.
Cũng không ngờ rằng chính vì cái tên quá mức may mắn, từ nhỏ con
bé đã bị mưu toan, được ngầm định làm đám nhóc người hầu phục
vụ cho cậu chủ.
Lúc ấy còn nhỏ tuổi, con bé hoàn toàn chẳng hiểu hàm ý gì
trong đó, mãi tới khi một quyển từ điển nặng trình trịch được đặt
vào tay nó...
Người hầu trong gia đình, còn gọi là gia nhân. Ý là, người hầu
sinh ra đã là người hầu. Là tầng lớp thấp nhất trong lịch sử xã hội
người Mãn.
10
Cậu chủ hồ đồ
“Cậu chủ, cậu cố ý đưa từ điển cho em coi là có ý gì?”. Con
nhóc sáu tuổi ngay cả các bộ chữ còn chưa biết hết chứ đừng nói
phải hiểu cái mớ chữ khó nhằn dài dằng dặc như trên nhưng giọng
cười mỉa mai của cậu chủ vang lên bên cạnh lại khiến nó lạnh cả
sống lưng, bản năng cảm thấy câu này nhất định chẳng hay ho gì.
“Hừ. Tầng lớp thấp nhất”.
“… Cậu chủ, nhìn mặt cậu gian lắm”.
“Qua đây ngồi”.
“Ấy? Em có thể ngồi cạnh cậu sao?”.
“Dưới đất”.
“...”.
“Ngồi cạnh Hắc Thủ Đảng”.
“…”. Hắc Thủ Đảng - con chó cưng của cậu chủ, một con
chó có bộ mặt già nua, ngu ngu, thịt hai bên mép rủ xuống, nhưng
có người nói nó là Tàng Ngao thuần chủng còn đáng giá hơn cả
con bé. Con bé không hiểu, loại chó như lén nhổ hết lông sư tử
cắm quanh mặt mình chơi trò COSPLAY thì dựa vào cái gì mà
đáng giá hơn mình.
“Ngồi xổm ấy”.
“...”.
“Tay”.
“…”. Đưa tay ra.
“Sủa”.
“Gấu gấu, oẳng oẳng, meo meo”.
11
Tinh Dã Anh
“Ngoan”. Cậu nhóc cúi người xuống xoa đầu con bé, nhếch
miệng khẽ nói, “Cả đời chó ngao chỉ nhận một chủ nhân, cho nên
mày phải học nó, từ nay trở đi, mày giống Hắc Thủ Đảng, cả đời này
chỉ có thể nhận tao là chủ nhân, thứ gì của mày đều thuộc về tao, cái
gì của mày cũng là của tao, từ tóc tới ngón chân, cả tên đàn ông sau
này của mày, con mày sinh ra cũng thuộc về tao, nghe rõ chưa?”.
“Nghe thì rõ rồi, nhưng…”.
“Gì?”.
“Cậu chủ, giờ em mới có sáu tuổi rưỡi, cấm chòng ghẹo người
dưới mười tám tuổi, chuyện này chờ em mười tám tuổi, cậu nhắc lại
được không? Em sợ mình quên mất”.
“...”.
12
Chương 2:
Cậu chủ về rồi?!
Diêu Tiền Thụ từ người làm công biến thành cô hầu nhỏ, mười
năm như một ngày.
AM 6:30 tỉnh dậy rửa mặt.
AM 6:45 chuẩn bị bữa sáng.
AM 6:55 lẻn vào phòng ngủ của cậu chủ, tiện chân đá một cái
vào hình mẫu mỗi ngày mình phải học tập đang ngủ ở chân giường
cậu chủ - Hắc Thủ Đảng.
AM 7:00 dùng giọng dịu dàng gọi cậu chủ dậy.
AM 7:15 cậu chủ tỉnh hẳn, miễn cưỡng ngồi dậy, vươn rộng hai
tay, chờ được hầu hạ.
AM 7:15:01 nhảy lên giường, cởi cúc áo ngủ của cậu chủ ra,
thay quần áo cho cậu ấy ngay trên giường.
AM 7:16:03 vì chảy quá nhiều nước bọt nên bị cậu chủ đá một
phát xuống giường, cậu chủ vừa mắng vừa tự mặc quần áo.
AM 7:20 cậu chủ tình cảm gọi Hắc Thủ Đảng dậy, cùng xuống
lầu ăn cơm. Trong căn phòng chỉ còn lại một bóng người thảm
thương gạt nước mắt nhoài người nhặt lại áo ngủ.
13
Tinh Dã Anh
AM 7:45 mở cửa xe ô tô cho cậu chủ, cung kính tiễn cậu chủ đi
tới học viện quý tộc.
AM 7:50 cậu chủ đang lưu luyến chia tay với Hắc Thủ Đảng.
Am 7:55 vẫn đang lưu luyến… đằng sau một người, một chó có
một dáng người cắn khăn tay ngó đồng hồ, sốt ruột tới đỏ cả mặt.
AM 8:00 cậu chủ lượn đi.
AM 8:00:01 cắn bánh mì chạy tới trường học bình dân.
AM 9:01 tới muộn, bị chủ nhiệm lớp đuổi ra ngoài xách nước.
AM 11:39 nghỉ học sớm, vắt chân lên cổ chạy đi đưa cơm trưa
cho cậu chủ, nhân thể bị vứt cho mấy món rau ghét ăn.
PM 2:00 đi muộn lần thứ hai, lại làm thân với xô nước.
PM 5:00 tan học về nhà, nhận được điện thoại đe dọa của cậu
chủ, nói về nhà trễ hơn cậu ấy, cô chết là cái chắc.
PM 5:01 bị chó hoang đuổi theo, chạy về nhà như điên.
PM 6:12 chuẩn bị bữa cơm có ánh nến xong.
PM 6:15 cậu chủ về nhà, vào phòng, vơ sạch mấy ngọn nến cô
cẩn thận bày biện, ném vào thùng rác, ăn bữa cơm không ánh nến
rất không lãng mạn với Hắc Thủ Đảng.
PM 6:30 ngồi xổm cạnh thùng rác, rơm rớm nước mắt nhặt
lại nến.
PM 7:00 thời gian chiếu tin tức tài chính kinh tế, tin tức lá cải,
đủ các thứ trò tin tức của cậu chủ.
PM 10:00 đi theo sau cậu chủ thích vừa cởi quần áo vừa đi vào
phòng tắm, nhặt lại quần áo.
14
Cậu chủ hồ đồ
PM 10:05 cậu chủ tắm, Hắc Thủ Đảng bị ép tắm chung, ai đó
hai mắt rưng rưng đứng ngoài cửa liếc mắt lén ngắm nhìn đường
cong tuyệt vời qua cửa kính mờ mờ.
PM 11:00 thời gian tự do mơ mộng tinh thần, đừng quấy rầy.
Một ngày đầy máu và nước mắt qua đi, thời kì nổi loạn tuổi dậy
thì của cậu chủ cứ lẳng lặng mà tới, cuộc sống của cô bé người hầu
càng lúc càng khó khăn.
“Cậu chủ cậu chủ, hình như em lại cao lên rồi, giờ em không cần
kiễng chân trên ghế cũng có thể nhoài người lên bàn bếp rồi, thế là
em có thể thấy thức ăn trong nồi có cháy hay không, cũng sẽ không
bị bếp gas đốt cháy tóc, lại càng không bị Hắc Thủ Đảng chồm lên
đẩy ngã từ ghế vào nồi nữa”.
“Nói ngắn gọn thôi”. Tính nhẫn nại đang giảm xuống.
“Cậu chủ, cậu chủ, cậu không cảm thấy em thay đổi chỗ nào sao?
Cậu xem này, chỗ này của em dài hơn một tí, ở đây lại chật đi một tí,
còn ở đây ngắn đi một tí đúng không? Cậu chủ, cậu chủ, cậu đừng có
bơ em chứ, cậu hãy nghĩ đến nỗi khổ sở của tầng lớp dưới đáy một
chút đi, em sắp bị bó tới tắt thở rồi, thế này thì em thực sự rất khó
phục vụ cho cậu chủ nữa!”.
“Vào điểm chính”. Tính nhẫn nại tiếp tục giảm xuống.
“Cậu chủ, cậu chủ, em chỉ muốn xin một bộ quần áo người hầu
mới thôi, không lẽ lại khó khăn thế sao? Tiền nong eo hẹp thế sao?
Hay sở thích của cậu quá trớn lắm rồi?”.
“Câm miệng”. Tính nhẫn nại đã về không.
“Cậu chủ, cậu chủ, váy quá ngắn, ngực lại quá chật, thấy em bị
quần áo cỡ nhỏ ép tới đau khổ, cậu hài lòng như thế sao?! Cậu chủ,
cậu chủ! Đâu phải chỉ có mình cậu mới dậy thì chứ”.
15
Tinh Dã Anh
“Cút”. Tính nhẫn nại đã xuống âm.
Mỗi câu trả lời lại ít đi một chữ, khiến Diêu Tiền Thụ mười sáu
tuổi mặc đồ cỡ nhỏ im lặng đi ra, cũng may dáng người của cô vẫn
coi như hợp tác, dậy thì không quá dữ dội, người cứ bị ép mà vẫn
chưa phá nát bộ đồng phục cỡ bé để chui ra.
Tuy bản thân oán thán cái tính keo kiệt của cậu chủ rất nhiều,
nhưng vẫn không dám trễ nải chuyện phục vụ cậu ấy.
Kì nghỉ hè cuối cùng của cấp ba, cậu chủ đưa Hắc Thủ Đảng đi
nghỉ mát, nhân thể kéo cô theo.
Mây trôi vạn dặm, cảnh vật đẹp tươi, cậu chủ vô cùng hứng
khởi, một tay dắt Hắc Thủ Đảng, một tay vươn về phía cô.
Cô không nghĩ gì, đưa tay mình ra, lại bị cậu chủ kì thị gạt ra.
“Trà”.
“Vâng vâng vâng! Trà cao cấp, có ngay đây!”.
Cô quay đầu lại tìm đồ của mình - một cái túi Doraemon kì
diệu thân thương thật to bằng vải bạt quân đội đang đeo trên vai cô,
trên cái túi to tướng đó thêu mấy chữ cỡ bự xiêu vẹo màu đỏ đậm
tươi tắn: Phục vụ cậu chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh.
Rút bình giữ nhiệt ra, lấy ấm Tử Sa ra, cầm túi trà ra, lôi cả giá
nướng thịt, than củi, năm cân thịt bò tươi với cánh gà ướp sẵn ra.
“Cậu chủ, cậu xem còn cần gì nữa không?”.
“... Rốt cuộc trong cái túi rách của cô đựng bao nhiêu thứ vậy?”.
“Cũng không nhiều lắm đâu. Cơm hộp, thức ăn cho chó, nước
khoáng, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ô che nắng, kem chống nắng,
ghế gấp du lịch, còn có quần bơi của cậu với phao bơi của Hắc Thủ
16
Cậu chủ hồ đồ
Đảng, còn có thứ quan trọng nhất, tổng quản bảo mẫu có nhắc nhở
em, thứ này nhất định phải đem theo cho cậu, vì giờ cậu chủ đang
dậy thì mà!”.
“Thứ gì vậy?”.
“Tèn tén ten! Quần lót để thay! Ba cái nhé!”.
“Soạt”. Tiếng vải bông bị xé rách.
“Cậu… cậu chủ, đây là quần lót của cậu đó, không thể đội lên
đầu em được. Xin cậu lấy xuống cho em với. Mất mặt lắm!”.
Cho nên mới nói, con mèo máy vô dụng, ngày nào cũng lôi mấy
thứ ngu ngốc chả ai biết là cái gì ra hành hạ người khác thật đúng là
khiến cho người ta thấy ghét!
“Hết kì nghỉ hè, tôi muốn đi Anh”.
Cái tay đang ra sức kéo quần lót xuống ngừng lại, cô chớp mắt
nhìn bóng lưng hơi mờ ảo dưới ánh hoàng hôn trước mắt mình.
Cậu quay đầu lại, “Du học”.
“Vậy em…”.
“Cô không được đi theo”. Cậu cau mày, “Khó lắm tôi mới xin
được vào trường sống mấy ngày yên tĩnh, cả cô và tổng quản bảo
mẫu không ai được theo hết”.
“… Cậu chủ, bảo mẫu chắc sẽ đau lòng lắm đó. Tuy là đàn ông,
nhưng ông ấy kiên quyết ôm bình sữa nuôi cậu lớn lên, ý chí của
người đàn ông pha sữa bột làm bảo mẫu đáng sợ lắm, đâu phải cậu
không biết? Dù ông ấy không cho cậu kết bạn, nhưng là vì sợ cậu bị
bạn xấu làm hư; không cho cậu yêu đương, là sợ cậu bị mấy cô gái
xấu xa bắt nạt; không cho cậu coi phim A, là sợ cậu bị nhiễm mấy
17
Tinh Dã Anh
thứ hư hỏng ấy, ông ấy đều vì cậu hết, cậu mà đi một cái thì kiểu gì
ông ấy cũng dằn vặt em chết mất, chắc đó chắc đó!”.
“Sao tôi phải quan tâm cô sống hay chết hả?”.
“Cậu chủ, đã bao nhiêu năm mà cậu vẫn chẳng thay đổi tẹo nào,
vẫn quá đáng như thế, hu hu”.
“Cô dám cãi tôi à?”.
“Hu hu, không dám ạ”.
“Rất tốt, Hắc Thủ Đảng không đi máy bay được, không thể đi
cùng với tôi, cô ở đây chăm sóc nó”.
“Hắc Thủ Đảng không đi máy bay được, nhưng cậu chủ ơi, em
em em, em khỏe hơn nó nha, em có thể đi máy bay đó! Cuối cùng
em cũng thắng nó một hiệp rồi!”.
“Cô đi được máy bay thật, nhưng tôi không định cho cô tiền
mua vé đâu”.
“Tại sao chứ? Em còn chưa được đi máy bay mà”.
“Lãng phí”.
“… Được rồi. Cậu chủ, em quyết định ở lại giữ biệt thự cố gắng
hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ giao, chăm sóc Hắc Thủ Đảng như
chăm sóc cậu chủ, trong lòng em, Hắc Thủ Đảng quan trọng lớn lao
như cậu, nó vĩnh viễn sống trong tim em như cậu, em nhìn thấy nó
sẽ nhớ tới thân hình to lớn của cậu”.
“...”.
“Vậy chừng nào cậu trở về?”.
Cậu liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp.
18