Anh Chàng Hobbit
J.R.R. Tolkien
Mục Lục
Chương I - BỮA TIỆC BẤT NGỜ.. 10
Chương II - THỊT CỪU NƯỚNG.. 35
Chương III – NGHỈ NGƠI MỘT CHÚT. 50
Chương IV - TRÊN QUẢ ĐỒI VÀ DƯỚI QUẢ ĐỒI 58
Chương V - TRÒ CHƠI ĐỐ TRONG HANG TỐI 69
Chương VI - TRÁNH VỎ DƯA GẶP VỎ DỪA.. 87
Chương VII - NƠI TẠM TRÚ KỲ LẠ.. 103
Chương VIII - ĐÀN RUỒI VÀ BẦY NHỆN.. 124
Chương IX - NHỮNG THÙNG RƯỢU XUẤT KHO..
146 Chương X - CUỘC ĐÓN TIẾP NỒNG HẬU.. 160
Chương XI - TRƯỚC NGƯỠNG CỬA.. 168
Chương XII - THÔNG TIN NỘI BỘ..
175
Chương XIII - CHỦ NHÀ ĐI
VẮNG.. 190
Chương XIV - LỬA VÀ
NƯỚC. 199
Chương XV - NHỮNG ĐÁM MÂY HỘI TỤ.. 207
Chương XVI - MỘT GÃ TRỘM TRONG ĐÊM... 216
Chương XVII - MÂY TAN.. 221
Chương XVIII - HÀNH TRÌNH TRỞ VỀ. 231
Chương XIX - CHẶNG ĐƯỜNG CUỐI CÙNG..
239
J.R.R Tolkien sinh ngày 3/1/1892. Ngoài những cống hiến nổi bật trong sự nghiệp
giảng dạy, ông còn được biết đến với những tiểu thuyết xuất sắc như Anh chàng hobbit,
Chúa nhẫn và The Silmarillion. Các tác phẩm của ông đã được dịch ra 24 thứ tiếng và bán
được nhiều triệu bản trên toàn thế giới. Ông được trao giải CBE, và được trao học vị danh
dự Doctorate of Letters của trường Đại học Oxford vào năm 1972. Ông mất năm 1973 khi ở
tuổi 81.
CÁC TÁC PHẨM CỦA J. R. R TOLKIEN
Anh chàng
hobbit Chúa
nhẫn
Leaf by Niggle
On Fairy Stories
The Homecoming of Beorhtnoth
Farmer Giles of Ham
The Adventures of Tom Bombadil
Smith of Wootton Major
The Road Goes Ever On (cùng Donald Swann)
CÁC TÁC PHẨM ĐƯỢC XUẤT BẢN SAU KHI TÁC GIẢ MẤT
The Silmarillion
The Father Christmas Letters
Sir Gawain, Pearl and Sir Orfeo
Pictures by J.R.R Tolkien
Unfinished Tales
The Letters of J.R.R
Tolkien Mr. Bliss
The Monsters and the Critics and Other
Essays Finn and Hengest
TÁC PHẨM THE HISTORY OF MIDDLE-EARTH DO
TOLKIEN, CON TRAI TÁC GIẢ, TỔNG HỢP VÀ BIÊN TẬP LẠI
I The Book of Lost Tales, phần
1 II The Book of Lost Tales,
phần 2 III The Lays of Beleriand
IV The Shaping of Middle-earth
V The Lost Road and Other
Writings VI The Return of the
Shadow
VII The Treason of Isengard
VIII The War of the Ring
IX Sauron Defeated
X Morgoth's Ring
XI The War of the Jewels
CHRISTOPHER
XII The Peoples of Middle-earth
Anh chàng hobbit được xuất bản lần đầu vào tháng Chín, 1937. Bản biên tập lần thứ hai
của cuốn này được thực hiện vào năm 1951 ghi dấu những sửa đổi và đóng góp đáng kể
trong Chương V, “Trò chơi đố trong hang tối”, giúp Anh chàng hobbit ăn nhập hơn với
cuốn tiểu thuyết tiếp theo Chúa nhẫn đang được viết lúc bấy giờ. Tolkien cũng đã xem kỹ
lại bản biên tập ở Mỹ do NXB Ballantine Books phát hành hồi tháng Hai, 1966 và bản biên
tập ở Anh do NXB George Allen & Unwin phát hành bìa mềm vào cuối năm đó.
Bản biên tập mới nhất này dựa trên bản biên tập lần thứ ba thực hiện năm 1966 trong đó
có sửa chữa một số sai sót và lỗi in. Độc giả quan tâm tới những chi tiết được sửa đổi trong
mỗi lần biên tập cuốn sách này có thể tham khảo trong phần phụ lục A, Textual and
Revision Notes, trong The Annotated hobbit (1988), và J. R. R. Tolkien: A Descriptive
Bibliography của Wayne G. Hommond, với sự giúp đỡ của Douglas A. Anderson (1993).
Douglas A.
Anderson Ngày 7 tháng
Mười Hai 1994
Đây là một câu chuyện của thời xa xưa. Vào thời đó các ngôn ngữ và chữ viết khác hẳn
ngôn ngữ và chữ viết của chúng ta ngày nay. Tiếng Anh được dùng để thay mặt cho các ngôn
ngữ đó. Song cần phải chú ý hai điểm. (1) Trong tiếng Anh, dạng số nhiều duy nhất đúng của
từ dwarf(1) là dwarfs, và tính từ là dwarfish. Trong câu chuyện này tác giả đã sử dụng các
từ dwarves và dwarvis(2), nhưng chỉ dùng khi nói đến những người cổ xưa là họ hàng thân
thích của Thorin Oakenshield và những người cùng đi. (2) Orc không phải là một từ tiếng
Anh. Nó xuất hiện ở một đôi chổ nhưng thường được dịch thành goblin (hoặc hobgoblin(3)
đối với các loại yêu tinh yếu hơn). Orc là một dạng tên gọi mà giống người hobbit thời đó
dành cho bọn này, và nó không hề liên quan gì đến các từ orc, ork của chúng ta vốn dùng để
chỉ các sinh vật biển thuộc họ cá heo.
Rune(4) là những chữ viết cổ xưa thoạt đầu được dùng để khắc hoặc vạch vào gỗ, đá hay
kim loại, vì vậy chúng có nét mảnh và nhiều góc cạnh. Vào thời gian câu chuyện này diễn ra
chỉ có giống người lùn sử dụng chúng thường xuyên, đặc biệt là để ghi chép riêng tư hoặc bí
mật. Các kiểu chữ rune của họ được đại diện bằng chữ rune kiểu Anh mà ngày nay không
còn mấy người biết đến. Nếu đem đối chiếu các chữ rune trên tấm bản đồ của Thror với
những mã hóa của chúng trong chữ viết hiện đại (các trang 20 và 50) theo tiếng Anh hiện đại
thì có thể phát hiện ra bảng chữ cái của nó và có thể đọc được cái tiêu đề bằng chữ rune ở
phía trên. Trên tấm bản đồ đó người ta tìm được tất cả các chữ rune bình thường, trừ chữ ru
chữ ψ dùng cho X. I và U được dùng cho J và V. Không có chữ rune nào dùng cho Q (hãy
dùng CW); cũng không có chữ nào dùng cho Z (chữ rune của giống người lùn có thể được
sử dụng nếu cần thiết). Tuy vậy, người ta sẽ phát hiện ra là vài chữ rune đơn có thể thay
cho hai chữ cái hiện đại: th, ng, ee; vài chữ rune cùng loại ( là ea và
được dùng. Cánh cửa
là st) đôi khi cũng
bí mật được đánh dấu D
tay có viết:
. Ở cạnh đó có một bàn tay chỉ vào dấu hiệu này, và bên dưới bàn
Hai chữ rune cuối cùng là những chữ đầu của các từ Thror và Thrain. Các chữ rune ánh
trăng mà Elrond đã đọc là:
Trên tấm bản đồ, các điểm chỉ hướng của la bàn được đánh dấu bằng chữ rune, với
phương Đông ở trên cùng, như thường lệ ở các bản đồ của giống người lùn, và được đọc
theo chiều kim đồng hồ: Đông, Nam, Tây, Bắc.
Chú thích
1. Người lùn.
2. Lý do sử dụng những từ này được nêu trong chương III. [Chú thích trong nguyên bản,
tất cả những chú thích khác nếu không có ghi chú gì them đều là của người dịch].
3. Yêu tinh và yêu quái.
4. Loại ký tự cổ của một số dân tộc Bắc Âu vào khoảng thế kỷ II, được khắc lên đá, gỗ và
kim loại.
Chương I - BỮA TIỆC BẤT NGỜ
Có một anh chàng hobbit sống ở một cái hang trong lòng đất. Không phải là một cái hang
tởm lợm, bẩn thỉu, ướt át, đầy những côn trùng cùng mùi xú uế, cũng chẳng phải một cái
hang khô ráo, trống không, đầy những cát và chẳng có cái gì để ngồi lên hoặc để ăn: đó là
một cái hang của loài hobbit, mà như thế có nghĩa là đầy đủ tiện nghi.
Hang này có một cửa ra vào tròn vành vạnh giống như ô cửa sổ trên tàu thủy, được sơn
màu lá cây và có một quả đấm bằng đồng thau sáng loáng ở chính giữa. Cửa này dẫn vào một
hành lang hình ống giống như một đường hầm: một đường hầm rất dễ chịu, không có khói,
tường được lót ván, nền lát gạch vuông và trải thảm, có kê những chiếc ghế bành bóng lộn và
rất nhiều rất nhiều mắc mũ áo - chàng hobbit này rất thích có khách viếng thăm. Hành lang
uốn lượn quanh co, đâm xéo chứ không xuyên thẳng vào sườn đồi - Quả Đồi, như mọi người
khắp nhiều dặm quanh đó vẫn thường gọi - và từ hành lang đó nhiều cánh cửa nhỏ hình tròn
được mở ra, thoạt đầu ở bên này và rồi lại ở bên kia. Đối với người hobbit thì không có
chuyện lên cầu thang: các phòng ngủ, phòng tắm, hầm rượu, phòng lương thực (rất nhiều) , tủ
quần áo (anh chàng có hẳn những phòng riêng dành để quần áo), nhà bếp, phòng ăn, tất cả
đều cùng ở một tầng, mà thực ra là trên cùng một lối đi. Tất cả các căn phòng tốt nhất đều
nằm bên mé trái (theo lối đi vào), bởi vì chỉ những phòng này là có cửa sổ, những ô cửa sổ
tròn rất chắc chắn nhìn ra khu vườn của anh chàng và những đồng cỏ phía xa thoai thoải
xuống dòng sông.
Anh chàng hobbit này rất khá giả, tên anh ta là Baggins. Họ hàng nhà Baggins đã sinh
sống trong khu vực Quả Đồi từ thời xa xưa và người ta coi họ là những người rất đáng trọng,
không phải chỉ vì hầu hết bọn họ đều giàu có, mà còn bởi họ chưa bao giờ kinh qua bất kỳ
cuộc mạo hiểm nào hoặc làm bất kỳ điều gì bất ngờ: người ta có thể biết chắc một người
thuộc dòng họ Baggins sẽ nói gì về bất kỳ vấn đề nào mà không cần phải bận tâm hỏi. Tập
truyện này nói về một người thuộc dòng họ Baggins đã kinh qua một cuộc mạo hiểm như thế
nào và đã thấy mình hành động và ăn nói thậm lấc cấc ra sao. Có thể đã hát: đánh mất sự
kính trọng của hàng xóm láng giềng, nhưng anh chàng lại thu được... chà, các bạn sẽ thấy
liệu rốt cuộc anh ta có thu được cái gì không.
Mẹ của anh chàng hobbit đặc biệt của chúng ta - mà hobbit là cái giống gì nhỉ? Tôi cho
rằng ngày nay chúng ta cần được mô tả đôi chút về hobbit, bởi vì họ đã trở nên hiếm hoi và
rất e ngại những Con Người To Lớn, như họ gọi chúng ta. Họ là (hoặc đã là) một giống người
nhỏ bé, cao khoảng bằng nửa chúng ta và nhỏ con hơn những chú lùn có râu. Người hobbit
không có râu. Ở họ có rất ít hoặc chẳng có chút yêu thuật nào, ngoại trừ cái tài mọn bình
thường giúp họ lặng lẽ và nhanh chóng biến mất khi những kẻ to xác ngu xuẩn như các bạn và
tôi lần mò đến gần gây ra tiếng ồn như một đàn voi mà họ có thể nghe thấy cách đó hàng dặm.
Bụng họ thường phệ; họ mặc đồ màu sáng (chủ yếu là màu lá cây và màu vàng); không đi
giày vì gót chân họ có da dày tự nhiên và có lớp lông dày ấm áp màu nâu giống như tóc trên
đầu họ (mà tóc thì quăn); có những ngón tay khéo léo, vẻ mặt hòa nhã, có tiếng cười trầm ấm
(đặc biệt là sau bữa ăn, họ ăn hai bữa mỗi ngày khi mà họ có thể kiếm được). Bây giờ các
bạn đã đủ hiểu biết để tiếp tục đọc. Như tôi vừa nói khi nãy, mẹ của anh chàng hobbit này tức là của Bilbo Baggins - là quý tiểu thư Belladonna Took nổi tiếng, một trong ba người
con gái xuất sắc của lão Took, thủ lĩnh của những người hobbit sinh sống phía bên kia Thủy
Lộ, dòng sông nhỏ chảy qua chân Quả Đồi. Ở các dòng họ khác người ta thường nói rằng
xưa kia một trong số các tổ tiên dòng họ Took hẳn đã lấy vợ tiên. Dĩ nhiên điều đó thật
khó tin, nhưng chắc chắn ở họ vẫn còn có một cái gì đó không hoàn toàn giống những người
hobbit, và thỉnh thoảng các thành viên của thị tộc Took thường tiến hành những cuộc mạo
hiểm. Họ biến mất một cách kín đáo và gia đình họ giấu nhẹm chuyện đó; nhưng rõ ràng
là những người dòng họ Took không được kính nể bằng những người dòng họ Baggins, dù
rằng họ hiển nhiên giàu có hơn.
Tuy vậy quý tiểu thư Belladonna Took sau khi trở thành bà Bungo Baggins đã chẳng
bao giờ có bất kỳ một cuộc mạo hiểm nào. Ông Bungo, tức là bố đẻ của Bilbo, đã kiến tạo
cho bà một cái hang hobbit sang trọng bậc nhất (bà cũng có đóng góp một phần tiền của
vào) mà người ta từng thấy bên dưới Quả Đồi hoặc bên trên Quả Đồi hoặc bên kia Thủy Lộ,
và họ sống ở đó đến những ngày cuối đời. Ấy thế mà Bilbo, cậu con trai duy nhất của bà,
mặc dù vẻ mặt và cung cách ứng xử hệt như người bố thuần phác và vô tư lự, lại có thể
nhiễm một cái gì đó kỳ quặc từ dòng họ Took vào bản chất của mình, một cái gì đó chỉ chờ
có cơ hội là bột phát. Chỉ mãi đến khi Bilbo Baggins đã trưởng thành, khoảng chừng năm
[1]
mươi tuổi gì đó , thì cơ hội đó mới đến, khi đó anh chàng đang sống trong cái hang hobbit
đẹp đẽ do bố mình tạo dựng mà tôi vừa mới mô tả cho các bạn, và rõ ràng đã ổn định cuộc
sống.
Do một sự tình cờ kỳ lạ, vào một buổi sáng xa xưa, khi mà mọi vật còn vô cùng tĩnh lặng,
khi mà tiếng ồn ít hơn bây giờ và màu xanh lục nhiều hơn bây giờ, và những người hobbit
vẫn còn đông đúc và thịnh vượng, Bilbo Baggins đang đứng bên cửa hang sau bữa điểm
tâm mà hút thuốc bằng một cái tẩu gỗ dài to tướng gần trễ tới những ngón chân đầy lông
mịn (được chải gọn gàng) - thì Gandalf ghé thăm. Gandalf! Giá mà các bạn đã nghe được chỉ
một phần tư những gì tôi từng nghe nói về lão ta, mà tôi cũng chỉ mới nghe được rất ít trong
tất cả những chuyện về lão thôi đấy, hẳn các bạn sẽ sẵn sàng đón nhận bất cứ câu chuyện
khác thường nào. Lão cứ tới nơi nào là những câu chuyện và các cuộc mạo hiểm lại xuất hiện
một cách kỳ lạ đến không thể kỳ lạ hơn ở nơi đó. Đã tự lâu lắm rồi lão chưa đặt chân tới con
đường dưới Quả Đồi kia, suốt từ khi bạn của lão là lão Took qua đời, đúng thế, và những
người hobbit hầu như đã quên bẵng đi trông lão thế nào. Lão đã đi biền biệt quá Quả Đồi và
tới tận bên kia Thủy Lộ để thực hiện những công việc riêng từ khi tất cả bọn họ còn là những
cậu bé và cô bé hobbit.
Tất cả những gì anh chàng Bilbo chân thật nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó là một ông già
chống gậy. Lão ta đội cái mũ cao màu xanh chóp nhọn, vận tấm áo choàng dài màu xám, đeo
chiếc khăn quàng màu bạc mà bộ râu dài của lão phủ lên trên rồi thõng xuống mãi bên dưới
bụng, và đi đôi ủng to tướng màu đen.
“Buổi sáng tốt lành!” Bilbo nói, và anh chàng thực sự có ý đó. Mặt trời đang tỏa sáng và
cỏ rất xanh. Nhưng lão Gandalf lại nhìn anh từ bên dưới cặp lông mày dài rậm rạp chìa mãi
ra ngoài vành chiếc mũ che nắng của mình.
“Cậu định nói gì hả?” lão nói. “Có phải cậu chúc ta một buổi sáng tốt lành, hay cậu định
nói là sáng nay trời đẹp dù rằng ta có muốn thế hay không; hoặc giả cậu muốn nói là sáng nay
cậu cảm thấy khỏe khoắn; hoặc đó là một buổi sáng mà ta phải đối xử tốt với nó?”
“Tất cả những điều đó gộp lại,” Bilbo nói. “Và một buổi sáng đẹp trời, mà thêm vào đó
lại còn được ra ngoài hút một tẩu thuốc lá nữa kia đấy. Nếu ông có mang theo tẩu thì
hãy ngồi xuống nhồi thuốc của tôi mà hút! Việc gì phải vội vàng, trước mặt chúng ta còn
cả một ngày mà!” Rồi Bilbo ngồi vào một chiếc ghế bên cửa hang của mình, hai chân bắt tréo
và thở ra một vòng khói xám đẹp đẽ, nó bay vút lên không trung mà không vỡ ra và cứ bồng
bềnh bay đi phía trên Quả Đồi.
“Rất đẹp!” lão Gandalf nói. “Nhưng sáng hôm nay ta không có thì giờ để thổi những vòng
khói đâu. Ta đang tìm kiếm một người nào đó cùng tham gia vào một cuộc mạo hiểm mà ta
đang chuẩn bị, và thật khó mà tìm được bất kỳ kẻ nào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy - ở vùng này! Chúng tôi là những người đơn giản mộc mạc và chẳng
cần gì những cuộc mạo hiểm. Rặt những điều kinh tởm phiền toái và khó chịu! Khiến ta bị
muộn bữa tối! Tôi chịu không nghĩ ra được người ta thấy gì trong các cuộc mạo hiểm chứ,”
anh chàng Baggins của chúng ta vừa nói vừa thọc một ngón tay cái vào dây đeo quần của
mình và thổi ra một vòng khói mới thậm chí còn lớn hơn. Rồi anh chàng lấy ra những bức thư
buổi sáng và bắt đầu đọc, giả bộ như chẳng để ý gì thêm đến lão già nữa. Anh chàng đã dứt
khoát rằng
mình hoàn toàn không phải loại người như lão, và muốn lão bỏ đi. Nhưng lão không nhúc
nhích. Lão chống gậy đứng đó và chằm chằm nhìn anh chàng hobbit mà chẳng nói năng gì
hết, cho tới khi Bilbo thấy khó chịu và thậm chí hơi bực bội.
“Buổi sáng tốt lành!” cuối cùng anh chàng nói. “Ở vùng này chúng tôi không cần đến bất
kỳ cuộc mạo hiểm nào đâu, cảm ơn ông! Ông có thể thử tìm kiếm trên Quả Đồi hoặc bên kia
Thủy Lộ ấy.” Nói vậy là anh chàng đã ngầm có ý rằng cuộc đối thoại đã kết thúc.
“Câu buổi sáng tốt lành của cậu quả là quá đa nghĩa!” lão Gandalf nói. “Bây giờ ý cậu là
muốn tống khứ ta, và chỉ đến khi ta bỏ đi thì mới ổn đây mà.”
“Đâu phải thế, đâu phải thế, thưa quý ông! À mà, có lẽ tôi chưa được biết quý danh?”
“Đúng thế, đúng thế, anh bạn thân mến ạ - còn ta lại biết tên cậu là Bilbo Baggins kia
đấy. Mà cậu có biết tên ta đấy, chỉ có điều cậu không nhớ được ta làngười có cái tên ấy
thôi. Ta là Gandalf, và Gandalf là ta. Làm sao có thể nghĩ rằng ta phải sống đến bây giờ để
mà nghe con trai của quý tiểu thư Belladonna Took chào mình như thể ta là một kẻ bán
rong trước bậu cửa nhà cậu kia chứ!”
“Lão Gandalf, lão Gandalf! Trời đất ơi! Đâu phải là cái ông phù thủy lang thang đã cho
Lão Took một đôi hoa tai kim cương màu nhiệm dính chặt vào nhau và chỉ đến khi được
lệnh mới rời nhau? Đâu phải là cái người vẫn thường kể những câu chuyện tuyệt vời tại các
bữa tiệc về những con rồng, lũ yêu tinh, những gã khổng lồ, cuộc giải cứu các nàng công
chúa và vận may bất ngờ của con trai các góa phụ? Đâu phải là cái con người vẫn thường
làm những quả pháo hoa tuyệt vời? Tôi vẫn còn nhớ những quả pháo hoa ấy! Lão Took
vẫn thường đốt chúng vào đêm hôm trước ngày Hạ Chí. Thật tuyệt vời!Chúng thường bay
vút lên như những bông hoa loa kèn, hoa mõm chó và những cây kim tước bằng lửa to tướng
rồi cứ lơ lửng mãi trong ánh hoàng hôn mờ tỏ!” Các bạn sẽ để ý thấy rằng anh chàng
Baggins đâu đến nỗi quá dung tục như mình tự nghĩ, mà còn rất yêu hoa nữa. “Trời ơi!” anh
chàng tiếp tục. “Đâu phải là cái ông Gandalf đã khiến biết bao thanh niên nam nữ bỏ nhà bỏ
cửa ra Biển Cả vì những cuộc mạo hiểm điên rồ? Bất kỳ việc dại dột nào từ trèo cây đến
thăm viếng các tiên - hoặc dong thuyền tới các bến bờ xa lạ! Chao ôi, cuộc sống trước kia
từng thú vị biết bao - ý tôi là, xưa kia ông vẫn thường làm mọi việc đảo lộn thật tệ hại ở
vùng này. Xin lỗi ông, nhưng tôi không biết là ông vẫn còn làm công việc ấy đấy.”
“Ta biết làm cái gì khác kia chứ?” lão phù thủy nói. “Nhưng dù sao ta cũng hài lòng
thấy cậu còn nhớ đôi chút về ta. Dẫu sao thì cậu cũng có nhã ý nhớ đến những quả pháo hoa
của ta, và như thế thì ta vẫn còn hy vọng. Thực vậy, vì lợi ích của Lão Took ông nội cậu
và vì quý tiểu thư Belladonna tội nghiệp, ta sẽ cho cậu cái mà cậu đã hỏi xin.”
“Xin lỗi ông, tôi chẳng hỏi xin cái gì cả!”
“Có đấy, cậu đã xin! Hai lần rồi. Ta cho cậu cái đó. Thực ra ta còn định đưa cậu vào
cuộc mạo hiểm nữa. Đối với ta thì chỉ là để tiêu khiển, còn đối với cậu thì tuyệt đấy - và
còn sinh lợi nữa, rất có thể là như vậy,nếu cậu vượt qua được.”
“Xin lỗi! Tôi không cần bất kỳ cuộc mạo hiểm nào hết, cảm ơn ông. Hôm nay thì không.
Xin chào! Nhưng xin mời ông đến dùng trà - vào bất kỳ giờ nào ông muốn! Sao lại không
phải là ngày mai nhỉ? Ngày mai ông đến nhé! Tạm biệt!” Dứt lời, anh chàng hobbit quay mình
chạy vội vào trong khuôn cửa tròn màu lá cây và cố đóng cửa thật nhanh mà không tỏ ra thô
lỗ. Suy cho cùng thì bọn phù thủy vẫn là phù thủy mà thôi.
“Mình mời lão ta đến dùng trà làm quái gì nhỉ?” anh chàng vừa tự nhủ vừa bước vào
phòng lương thực.Tuy chỉ vừa ăn điểm tâm nhưng anh chàng nghĩ bụng dùng một hai cái bánh
ngọt và uống một chút gì đó thì cũng tốt sau cơn hoảng sợ của mình.
Trong thời gian đó lão Gandalf vẫn còn đứng ngoài cửa và cứ lặng lẽ cười hoài. Một lát
sau lão tiến bước và dùng đầu nhọn của cái gậy mà khía một ký hiệu kỳ cục lên cánh cửa
trước đẹp đẽ màu xanh của anh chàng hobbit.Rồi lão rảo bước bỏ đi, gần như đúng vào lúc
Bilbo sắp ăn xong cái bánh thứ hai và bắt đầu chắc mẩm là mình đã thoát hẳn khỏi những
cuộc mạo hiểm.
Ngày hôm sau anh chàng hầu như đã quên bẵng lão Gandalf. Anh chàng không nhớ rõ
mọi việc lắm, trừ phi đã ghi lên Bảng Nhắc Việc như thế này: Gandalf Trà Thứ Tư. Ngày
hôm qua vì quá bối rối nên anh chàng đã không làm được việc gì đại loại như thế.
Đúng trước giờ dùng trà thì có tiếng chuông rung rất to ở cửa trước, và khi đó anh chàng
sực nhớ ra! Anh chàng hối hả bắc ấm đun nước và dọn ra một bộ chén đĩa nữa, thêm một hai
cái bánh, rồi chạy ra cửa.
“Tôi rất xin lỗi đã để ông phải đợi!” anh chàng đã toan nói thì nhận ra là đâu phải lão
Gandalf. Đó là một chú lùn có bộ râu màu xanh nhét vào trong chiếc dây lưng màu vàng, đôi
mắt sáng ngời bên dưới chiếc mũ trùm màu lục sẫm. Cửa vừa mở là chú len ngay vào bên
trong, cứ như thể có người đang chờ đợi chú vậy.
Chú treo tấm áo khoác có mũ trùm của mình vào cái mắc gần nhất rồi cúi rạp xuống chào
và nói, “Dwalin sẵn sàng phục vụ!”
“Bilbo Baggins sẵn sàng phục vụ!” anh chàng hobbit nói, quá ngạc nhiên nên không hỏi
được câu hỏi nào trong khoảnh khắc ấy. Khi sự yên lặng sau đó trở nên khó chịu, anh chàng
nói tiếp, “Tôi vừa mới sắp sửa dùng trà, xin mời dùng chút trà với tôi.”Có lẽ câu nói hơi
thiếu tự nhiên một chút, nhưng ý định của anh chàng thật chân tình. Ở địa vị bạn, bạn sẽ xử
sự thế nào nếu một chú lùn không mời mà đến và treo đồ của mình trong hành lang nhà bạn
mà không một lời giải thích?
Họ ngồi vào bàn chưa ấm chỗ, thực tế là vừa mới với lấy chiếc bánh thứ ba, thì có tiếng
chuông thậm chí còn to hơn lần trước.
“Xin lỗi nhé!” anh chàng hobbit nói rồi chạy ra cửa.
“Vậy là cuối cùng thì ông đã đến đây rồi!” Lần này anh chàng đã toan nói thế với lão
Gandalf. Nhưng nào phải Gandalf. Thay vào đó là một chú lùn nom già khụ đứng trên bậc
cửa với bộ râu bạc và cái mũ trùm màu đỏ tươi và chú này cũng nhót ngay vào lúc cửa vừa
mở, cứ như thể chú đã được mời đến.
“Tôi thấy là bọn họ đã bắt đầu đến rồi,” chú nói khi nhìn thấy cái mũ trùm màu lục của
Dwalin treo trên tường. Chú treo cái mũ đỏ của mình vào cạnh đó, và vừa đặt tay lên ngực
vừa nói, “Balin sẵn sàng phục vụ!”
“Cảm ơn ông!” Bilbo nói, miệng há hốc. Trả lời như vậy thật không phải lối, nhưng cái
câu bọn họ đã bắt đầu đến rồi đã khiến anh chàng quá bối rối. Anh chàng thích có khách tới
thăm nhưng phải biết họ là ai trước khi họ tới, và nếu do mình đích thân mời thì thích
hơn. Anh chàng phát hoảng khi nghĩ rằng có thể không đủ bánh ngọt, và rồi - với tư cách là
chủ nhà: anh chàng biết nhiệm vụ của mình và kiên quyết thực hiện dù phải khổ sở đến thế
nào - có thể là anh chàng sẽ phải nhịn ăn.
“Vào trong nhà đi, và dùng một chút trà nhé!” anh chàng cố nói sau khi đã hít một hơi
thật sâu.
“Một chút bia thì hợp với tôi hơn, nếu ông cũng thích dùng thứ đó, thưa ông,” chú Balin
râu bạc nói. “Mà tôi ăn chút bánh ngọt cũng được - bánh ngọt hạt thơm ấy, nếu ông có cái
nào.”
“Rất nhiều!” Bilbo thật ngạc nhiên khi thấy mình trả lời như vậy; và anh chàng thấy mình
[2]
hối hả chạy tới hầm rượu mà rót đầy một cốc vại
bia, rồi lại chạy tới phòng lương thực
lấy hai cái bánh ngọt nhân hạt thơm hình tròn đẹp đẽ mà anh chàng mới nướng chiều hôm
ấy để dành cho bữa lót dạ sau bữa khuya của mình.
- Xem thêm -