Mô tả:
Lời giới thiệu Mùa hè về trong tiếng ve râm ran, cái nắng vàng ươm, trong những tán lá xanh và trong những cơn mưa đầu mùa mát lành. Mùa hè gợi mở những không gian bao la để ta hòa mình vào thanh âm và sắc màu tuyệt vời của cuộc sống. Đối với những cô cậu học trò, mùa hè bắt đầu khi tiếng trống trường cuối cùng vang lên. Mùa hè đầy nắng, đầy gió, chứa đựng nhiều dự định và hứa hẹn những chuyến đi xa để được khám phá bao điều hay ho. Nhưng mùa hè trong bước chân chầm chậm của cô bé Minh Mẫn khi bước ra khỏi cổng trường trở thành một nỗi ám ảnh. Mùa hè ư? Có gì chờ đợi không? Tưởng chừng mùa hè của cô bé sẽ nhạt nhẽo trôi qua cùng chú cá “Mắt to”. Nhưng không, một dịp tình cờ đã đưa Minh Mẫn đến với viện dưỡng lão Nhân Thiện trong vai trò của một tình nguyện viên. Tại đây, cô bé đã có những tháng ngày đáng nhớ, được tiếp xúc với những con người kỳ lạ và cùng chia sẻ với họ nhiều cung bậc cảm xúc. “Triết lý ô mai” và câu chuyện của những cụ già ở viện đã giúp Minh Mẫn thấu hiểu được nhiều lẽ nhân sinh ở đời. Một tình bạn trong sáng! Những trải nghiệm khó quên! Những bài học sâu sắc! Tất cả đã mang đến cho cô bé một kỳ hè tươi đẹp và trọn vẹn. “Kỳ nghỉ hè tươi đẹp” là lát cắt nhỏ về cuộc sống của một cô bé mười hai tuổi nhưng lại chứa đựng những triết lý nhẹ nhàng và sâu sắc. Suy nghĩ và hành động của Minh Mẫn sẽ khiến chúng ta nhìn lại cuộc sống và bản thân mình. Hãy đọc và thấu cảm! Trên hết, hãy tin rằng “triết lý ô mai” sẽ theo ta đến suốt cuộc đời! Chương 1 Không muốn về nhà sớm Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua sân trường. Ánh mặt trời chiếu xuống bãi cỏ sau mưa khiến những giọt nước trông như những giọt thủy tinh treo trên lá cỏ. Cả bãi cỏ phát ra ánh sáng lấp lánh. Tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Trong góc lớp, Minh Mẫn chống cằm nhìn lên bầu trời xanh với những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ phòng học. Hôm nay là buổi học cuối cùng ở cấp tiểu học, nhưng Minh Mẫn lại hy vọng đừng ai để ý đến mình. Kỳ nghỉ hè sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai. Xung quanh, các bạn đang rôm rả bàn luận về những ngày tháng tươi đẹp sắp tới ấy. Trông ai cũng hào hứng, chẳng chút buồn rầu vì sự chi xa sắp đến. - Ngày mai mình sẽ đến Cát Long Ba phụ giúp quán ăn của chú mình. Mỗi ngày mình được trả đến 50 ringgit(1) luôn. Hết hè, mình sẽ giàu to. Mà nghe nói thành phố Cát Long Ba to lắm đó, đến đó mình sẽ tha hồ khám phá. - Lưu Hạnh dõng dạc tuyên bố về kế hoạch hè của mình. - Còn cô mình thì có một tiệm hoa ở Tân Sơn. Mình sẽ đến đó phụ cô. Nhất định kỳ hè này sẽ rất tuyệt với mình. - Trịnh Khải Thanh cướp lời Lưu Hạnh. Trong khi cả lớp đang sôi nổi bàn tán thì Minh Mẫn giả vờ ngắm nghía cảnh vật bên ngoài, ước gì mình đừng nghe thấy những điều xung quanh. Cô bé chẳng có dự định nào để chia sẻ với các bạn cả. Ở nhà ăn uống, tắm rửa, xem phim, ngủ nghỉ… - những điều mà cha mẹ Minh Mẫn cho là phải được ưu tiên - đâu thể nói ra, nếu không sẽ bị cười cho thúi mũi mất. Minh Mẫn ngoảnh đầu nhìn các bạn, thèm muốn được như mọi người đi àm thêm trong kỳ hè, tự kiếm tiền tiêu vặt. “Chỉ có mình là không thể thôi”,– Minh Mẫn tủi thân nhủ thầm. Thấy Minh Mẫn ngoái đầu lại nhìn, Hà Mễ Tử bèn gọi to: - Minh Mẫn! Ngồi một mình ở đó chi vậy? Lại đây nói chuyện với bọn mình đi. Hà Mễ Tử vốn tên thật à Phiên Văn Tường. Vì có cha bán tôm ở Ba Sa nên Mễ Tử được mọi người “đặt” cho cái tên như vậy(2). Nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của Mễ Tử, Minh Mẫn vội ngoảnh mặt đi, giả vờ không biết. Bấy giờ, mọi người mới bắt đầu nhìn về phía Minh Mẫn. Hà Mễ Tử gọi thêm lần nữa: - Minh Mẫn. Lúc này, Minh Mẫn đành phải quay mặt lại, miễn cưỡng mỉm cười. - Có chuyện gì vậy, các bạn? - Lại đây ngồi nói chuyện với bọn mình đi. – Mọi người đồng thanh gọi lớn. Nói chuyện à? Có gì để nói đâu chứ? Nếu để mọi người biết kỳ nghỉ hè này chỉ ru rú ở nhà thì Minh Mẫn xấu hổ chết đi được. Nhưng chẳng biết từ chối bằng cách nào, cô bé đành bước lại chỗ các bạn. Vừa đi, Minh Mẫn vừa cầu mong đừng ai hỏi đến kế hoạch của mình trong kỳ nghỉ này. ừng ai hỏi, đừng ai hỏi!Rất nhanh chóng, cả bọn quay lại đề tài đang bàn uận. - Hương Hương! Bạn có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè? - Hà Mễ Tử chỉ vào Hương Hương. Trông cậu ấy như vị chủ tọa điều khiển buổi “đại hội võ âm” vậy. Hương Hương cúi đầu, hai tay để trước ngực thành hình chữ thập, y như người chuẩn bị tế thần.