Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Phù thủy tình yêu

.DOCX
307
971
102

Mô tả:

PHÙ THỦY TÌNH YÊU Hà Thiện Thuyên Chương 1 : Nàng Lọ Lem Đợi Chờ Hoàng Tử “Cinrella! Cinrella!” Một giọng nói quen thuộc đang từ m ột góc réo g ọi tôi vang vọng khắắp sân trường. Phút chôắc cả thếắ giới như trở nến mâắt màu… Mái tóc màu hạt dẻ mếềm mại ép sát vào hai bến tai, nhiếều lúc có mâắy c ọng tóc ngh ịch ngợm lâắt phâắt đậu vào sóng mũi thẳng tắắp, dưới vâềng trán lúc ẩn lúc hi ện ra tròng mắắt đen láy nghếnh đón ánh nắắng mặt trời phát x ạ ra ánh sáng trong suôắt rực rỡ, nụ cười âắm áp khiếắn người ta phải xao xuyếắn cõi lòng, hàm rắng trắắng tinh dưới sự ôm âắp của ánh nắắng mặt trời phát ra ánh sáng chói l ọi… “Chân Hy…” Bởi giọng nói hôm nay của cậu âắy có chút gì đó khác l ạ, nến khiếắn cho tôi h ơi rụt rè. Bến cạnh dáng trang nhã đó còn có ánh mắắt sắắc nh ọn c ủa nh ững cô n ữ sinh khác. Ánh mắắt đó hàm chứa nhiếều vẻ khinh bỉ, đôắ k ị, đe d ọa… “Th ật là m ặt dày! Trông cô ta cứ như cái thùng phuy, mà dám ở cạnh Chân Hy c ủa chúng ta nữa chứ!” Gì chứ? Thùng phuy? Thật… Thật là quá đáng! Chẳng qua là tôi sau khi lến đại học có tham gia Câu lạc bộ bóng rổ nến m ới phát tướng m ập m ạp tí thôi mà… Hơn nữa, với chiếều cao 1m66, cân nặng 55 kg cũng đâu th ể g ọi là mập chứ? Làm gì mà nặng lời với tôi thếắ không biếắt? Hây! Thôi kệ, trước giờ vâẫn thếắ, môẫi lâền đi cạnh Chân Hy, tôi l ại b ị bâều không khí “áp thâắp nhiệt đới” này bao vây, chịu đựng bao lâu nay riếắt rôềi cũng quen. “hôm nay thời tiếắt trở gió, giọng nói của cậu nghe có vẻ khàn khàn. C ảm l ạnh rôềi phải không?” Chân Hy dịu dàng sờ vào trán tôi, rôềi tháo khắn quàng c ổ màu trắắng của mình ra quàng cổ tôi. “Cám ơn cậu!” Chiếắc khắn quàng c ổ vâẫn còn vương vâắn hơi âắm của Chân Hy lập tức lan tỏa khắắp cổ tôi. Ôi, âắm áp quá đi. Tôi không thể kìm nén, hắắt hơi một cái râắt hạnh phúc. Cử chỉ phong độ này chính là chính là triếắt học làm người của hoàng t ử Chân Hy, song những cô em mới nhập học lại cảm thâắy ng ạc nhiến và ng ưỡng m ộ vô cùng, nến bâều không khí xung quanh tôi lại càng có vẻ “áp thâắp nhi ệt đ ới” hơn… “Chân Hy! Không phài chúng ta đã hẹn trước với nhau đi ắn bánh ng ọt sao? Bây giờ đi ngay nhé!” Kinh nghiệm nhiếều nắm nói cho tôi biếắt rắềng, an toàn là trến hếắt, bây giờ biếắn ngay khỏi chôẫ này là tôắt nhâắt. Chân Hy l ại n ở n ụ c ười “hi ệu” của mình đá trả lại tôi: “Vậy thì đếắn quán Super Hall m ới m ở ở đường Th ương mại nghen.” “Được! Được!...” nhâắc bước đi không chút thục nữ tí nào, tôi l ập tức kéo Chân Hy rời khỏi nơi này. Đương nhiến suôắt trến suôắt đường đi chúng tôi đếều không ngừng bị người khác dõi nhìn theo. Ai b ảo ng ười đi bến c ạnh tôi là cậu âắy làm chi? Tôi thường hay nói đùa với Chân Hy rắềng: “Cùng câu đi m ột vòng, tôắi vếề đếắn nhà cởi áo khoác ra tôi có thể vẩy ra m ột đôắng c ặp mắắt tò mò đâắy.” Nhắắc đếắn Hàn Chân Hy, cứ y như rắềng là bảo vật của tr ường Hán D ương chúng tôi. Cậu âắy không biếắt đã khiếắn cho bao nhiếu nữ sinh tìm đếắn đây… Sau 16 nắm ở đây, Chân Hy nghiếẫm nhiến đã trở thành hoàng tử của m ọi người. V ới khuôn mặt tinh tếắ, thân hình cao ráo, cậu âắy còn là học sinh g ương mâẫu và ch ơi th ể thao giỏi toàn diện. Vẻ mặt Chân hy ôn hòa lúc nào cũng vương vâắn m ột n ụ cười quyếắn rũ, giọng nói trâềm âắm tràn ngập khí châắt cao quý. Dùng tát c ả t ừ ngữ hoa lệ trến thếắ gian này hình dung cậu âắy, tôi vâẫn còn c ảm thâắy ch ưa đ ủ. Hàn Chân hy sao lại là một con người hoàn hảo thếắ không biếắt? Cho nến bến cạnh cậu âắy lúc nào cũng không thiếắu bóng dáng của những cô gái xinh đ ẹp. Nói một cách không khách khí, giả như tập hợp được các cô gái muôắn làm quen với Chân Hy lại, sôắ người đó có thể tổ chức đại hội th ể thao đâắy! Nh ưng những cô gái đó chỉ có thể thoáng xuâắt hiện qua tâm trí của Chân Hy mà thôi… B ởi vì seẫ có một ngày, cậu âắy seẫ phát hiện ở bến cạnh mình, th ật ra trước gi ờ vâẫn tôền tại một người vô cùng thích hợp với mình. Ha ha! Có th ể mãi ở bến Chân Hy thếắ này, thật là hạnh phúc! Khúc nhạc “Winter In July” do danh câềm Richard Clayderman nghe th ật du dương đã kéo suy nghĩ miến man của tôi vếề lại thực tại. Thì ra là nh ạc chuông điện thoại của Chân Hy. Thật tình, ngay cả chọn nhạc chuông cũng khéo thếắ này thật không hổ danh là Chân Hy! Ha ha! Không hiểu tại sao, tôi có chút đắắc ý. “Alô? Mâẫn Nghi hả?” Mâẫn Nghi? Một cái tến nghe râắt lạ. “Ô! Đi ắn món Pháp v ới cậu hả?” Thái độ của Chân Hy rõ ràng là râắt không bắềng lòng, kh ẩu v ị c ủa c ậu âắy không hếề giôắng với ngoại hình quôắc tếắ hóa c ủa mình, c ậu âắy là m ột ng ười điển hình thích ắn các món ắn của quế hương. Xem ra lại là m ột cô em trôềng cây si đeo bám Chân Hy nữa rôềi. Hi hi, tiếắc thay Chân Hy đã h ẹn v ới tôi tr ước rôềi, cô ta nến tránh sang một bến thì hơn. Tôi dùng ánh mắắt mong đ ợi nhìn chắềm chắềm vào Chân Hy… “Nhưng hôm nay mình có h ẹn rôềi!” Ha ha! Nói hay lắắm chứ! Cứ thếắ mà từ chôắi cô ta đi, tôi cũng có chút vui trến sự đau kh ổ c ủa người khác! “Thếắ à?... Thôi được rôềi, mình cùng đi vậy. Nhưng không có ngo ại l ệ lâền th ứ hai nhé!” Ý! Cậu âắy đôềng ý rôềi sao? Có lôn không vậy? Sao thay đ ổi mau thếắ? Dếẫ ghét thật, sao lại như thếắ chứ? Phút chôắc tôi như từ thiến đàng r ơi xuôắng đ ịa ng ục! Cô Mâẫn Nghi kia, cô giỏi lắắm. Không biếắt cô đã dùng th ủ đo ạn gì mà d ụ dôẫ đ ược Chân Hy của tôi nữa… Ôi! Tội nghiệp cho mình quá! “Cinrella! Xin lôẫi cậu nhé. Hôm nay tôi không th ể đi v ới c ậu đ ược rôềi!” Chân Hy nắắm lâắy tay tôi, khuôn mặt tuâắn tú càng lúc càng áp sát l ại gâền, đôi mắắt c ậu âắy ánh lến lời tạ lôẫi chân thành, “Cậu yến tâm, lâền sau tôi nhâắt đ ịnh seẫ bù đắắp gâắp đôi lại cho cậu! Chịu không?” Khoảng cách lại được kéo gâền hơn chỉ còn h ơn 1 cm. đếắn nôẫi tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng h ổi c ủa c ậu âắy… “Đ ược không?” Lại gâền thếm nữa! Không được rôềi! Thếm 1 giây nữa, chắắc tôi seẫ ch ảy máu mũi chếắt mâắt. Nhìn ngắắm khuôn mặt này với kho ảng cách gâền nh ư thếắ đúng là một hình phạt của thếắ gian! “Hu hu! Cậu cứ đi đi!... Bánh ng ọt, bánh ngọt! Thật ra thì… Tôi cũng chưa muôắn ắn bánh ngọt gì c ả!” Tôi v ừa tìm b ậc thang đi xuôắng cho mình vừa vội vàng tránh né khuôn mặt của c ậu âắy, s ợ rắềng lâu một chút nữa seẫ chãy máu mũi chếắt thật mâắt. “Vậy tôi đi nhé, cậu nhớ đừng vếề nhà trếẫ quá đó! Đi đường cẩn th ận!” Chân Hy huơ tay chào tạm biệt tôi. Tôi nhìn thẳng Chân Hy miếẫn c ưỡng c ười ng ơ ng ẩn nói: “Ử! Bái bai!...” Dõi theo bóng dáng b ỏ đi c ủa c ậu âắy, trái tim tôi bâắt giác tr ở nến trôắng rôẫng… Cậu âắy seẫ quay đâều lại nhìn tôi lâền cuôắi ch ứ? M ột giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây… Tôi âm thâềm đếắm trong lòng… Cho đếắn 30 giây sau trôi qua, khi bóng dáng phong nhã của Chân Hy hoàn toàn biếắn mâắt trến con đ ường, c ậu âắy vâẫn không hếề quay đâều lại… Hic hic!... Xém tí là mình quến. Tôi ch ẳng qua ch ỉ là Cinrella, là Cô bé Lọ lem vĩnh viếẫn không thể trở thành công chúa, ch ứ không phải là Cinderella thật sự. Còn Chân Hy thì lại là chàng hoàng tử th ật sự… Rõ ràng là ở ngay bến cạnh, mà khoảng cách giữa bọn tôi l ại càng lúc càng cách xa?... Chương 2 : Gặp Gỡ Cậu Thanh Niên “Vô Lại” Cửa tiệm mới khai trương Super Hall trang trí quả nhiến vô cùng tinh tếắ. Màu xanh nhạt và cam vàng làm màu chủ đạo, trông vui mắắt và không đ ơn đi ệu. ánh nắắng mặt trời xuyến qua khe lá cây cổ thụ tràn ngập, khắắp tiệm toát ra mùi c ỏ thơm thoang thoảng trong không khí. Tìm được một chôẫ ngôềi gâền cửa sổ, gọi một chai rượu sâm banh, và m ột phâền bánh vòng bọc đường kèm thếm một miếắng bánh kem bơ sữa trái cây, tôi quyếắt định hóa phâẫn nộ thành thực dụng, an ủi bản thân thật tôắt. Ui cha! Thức ắn và rượu sâm banh đếều ngon tuyệt. Nghe nói rượu sâm banh uôắng không say, v ậy thì họi thếm một chai nữa an ủi mình vậy, hiện nay rượu sâm banh cũng có nhiếều loại để mình lựa chọn. Sau khi chai sâm banh thứ hai đã đ ược nôắc c ạn, tôi nghĩ đếắn lúc phải vếề nhà rôềi, bèn kéo ghếắ ra đứng d ậy. C ớ sao c ơ th ể mình loạng choạng thếắ này? Còn đâều óc thì choáng váng?... Ý! Chân tôi dường như vướng phải thứ gì đó! Sao lại có cánh c ửa ở đây? C ơ th ể tôi cũng bắắt đâề chao đảo, mặc dù đã côắ hếắt sức khoa chân múa tay gi ữ thắng bắềng, nhưng tôi vâẫn không thể chôắng lại lực hút c ủa trái đâắt vĩ đ ại. Men r ượu trong người tôi chợt bay đi hẳn một nửa, xem ra, tôi sắắp ph ải trao n ụ hôn cho mặt sàn bến dưới rôềi đây… Trời oi! Cứu con, con không muôắn beẫ m ặt ở chôắn đông người thếắ này đâu! Xung quanh mọi người bắắt đâều la thét h ải hùng. Mâắt mặt quá đi, đành nhắắm mắắt, trở thành nữ diếẫn viến chính trong v ở bi k ịch v ậy… Nhưng trước khi tôi sắắp té nhào xuôắng mặt sàn, đã vào một vòng tay âắm áp… Khoan! Vòng tay? Không đùa chứ? Như thếắ có leẫ seẫ càng mâắt m ặt h ơn đâắy! Tôi cẩn thận hé mắắt ra nhìn… Một khuôn mặt to lớn hiển hiện ra trước mắắt… Khi tôi định thâền nhìn rõ chủ nhân của vòng tay này thì bâắt giác nh ư muôắn nín th ở, còn ánh mắắt thì như bị hút hôền. Tôi chưa bao gi ờ nhìn thâắy khuôn m ặt nào xinh đẹp như thếắ này, nhâắt là người sỡ hữu nó là một người con trai! Góc c ạnh rõ ràng, làn da trắắng trẻo, sôắng mũi cao th ẳng, ánh mắắt thuâền khiếắt hút hôền trong sáng như viến lam ngọc. Làn môi tuyệt mĩ nhẹ nhàng nhâắc lến… nh ưng toát ra chút tà khí. Nguy hiểm! Nguy hiểm! Toàn thân người con trai này đang phát ra tín hi ệu nguy hiểm! Đâều óc tôi lập tức vang lến tiếắng còi c ảnh báo, “Nguy hi ểm xin đ ừng đếắn gâền! Nguy hiểm xin đừng đếắn gâền!” Tôi liếền đẩy hắắn ra theo ph ản x ạ, nhưng lại bị cánh tay lực lưỡng đó kéo lại vếề vòng tay c ủa hắắn. Chuy ện gì thếắ này? Chủ nhân của vòng tay đó chợt phát ra một giọng nói mùi mâẫn rắềng: “Cô âắy chính là bạn gái của tôi!” Sau đó xoay qua nhìn tôi, nháy mắắt. Chính là c ử ch ỉ đó. Không chỉ riếng tôi, tin rắềng tâắt cả các cô gái trong quán đếều b ị hắắn hút hôền hếắt. “Ọe!” Suýt chút tôi đã nôn hếắt tâắt cả sâm banh ra ngoài. T ại sao l ại có m ột người con trai lạ mặt tự xưng là bạn trai mình thếắ này? Ỷ mình đ ẹp trai thì có thể ắn nói lung tung hay sao? Thuận theo hướng ánh mắắt của hắắn nhìn qua, tôi nhìn thâắy m ột cô gái ắn m ặc sành điệu, tóc tai thời thượng, đang mím chặt môi, cắắn ch ặt rắng, toàn thân run rẩy, trến mặt đâềy vẻ hờn dôẫi. Cô ta quét ánh mắắt phâẫn n ộ qua: “Đôề vô lương tâm, làm trò cười gì thếắ này? Nếắu anh vì con nhỏ m ập m ạp nh ư con mèo mun này mà bỏ rơi tôi, tôi không thể nào châắp nh ận đ ược đâu!” Tiếắng rến r ỉ của cô ta cứ như xé nát cõi lòng, tôi cảm thâắy lớp phâắn trang đi ểm dày c ộm trến mặt cô ta như sắắp vỡ nứt! Nhưng. Mắắc mớ gì đếắn mình chứ? Sao cô ta lại gọi tôi là con nh ỏ m ập m ạp nh ư con mèo mun? Tôi sờ mặt mình rôềi tự hỏi theo ph ản xạ. Có ngiếm tr ọng đếắn thếắ không? Oan ức quá! Tôi là một người vô tội bị hàm oan! Ôi! Lòng t ự tr ọng mỏng manh… Người con trai đó vâẫn cứ lặng thinh. Chợt một cái túi xách màu đ ỏ được quắng qua. Tôi chắm chú ngắắm nhìn lại cái đâều của kẻ đang quàng lâắy mình lúc này, phát hiện hắắn có mái tóc dài nhuộm màu vàng nhạt, có mâắy s ợi dây kì quái đeo lủng lẳng trến quâền áo. Trến quâền áo của hắắn có một sôắ nút gài bắềng kim lo ại, trến chiếắc quâền jean bụi bặm cò khoét râắt nhiếều lôẫ h ổng, ôắng quâền có in kí hi ệu hình đâều lâu và một sôắ vếắt sơn. Trến cổ và cổ tay anh ta có đeo dây chuyếền hình đâều lâu, bông tai hình chữ thập lâắp lánh, tai trái càng tr ở nến n ổi b ật h ơn d ưới sự phôắi hợp của các phụ kiện hình đâều lâu. Trông cách ắn mặc đâềy cá tính cộng thếm khuôn mặt tuyệt mĩ c ủa hắắn, ch ợt tôi nảy ra một biệt danh đặt cho hắắn: “Đâều lâu mĩ nam!” “Trông họ kìa, giữa chôắn công cộng mà họ làm gì kì c ục thếắ này?” M ọi ng ười xung quanh bắắt đâều xì xâềm bàn tán. Lâền này nam nữ nhân v ật chính trong chuyện này chỉ còn biếắt nhìn nhau như trong phim tình c ảm Hàn Quôắc mà thôi… Một giây tiếắp theo trôi qua, nguyến một cái vỏ chai bay đếắn! V ỏ chai? L ời nói có thể ắn nói lung tung, nhưng vỏ chai thì không được ném b ậy b ạ đâu đâắy, có biếắt không?! Cái vỏ chai quay 360o trến không trung, sau đó nhắắm th ẳng hướng tôi bay qua! Điến rôề! Con nhỏ đó chắắc hẳn bị điến mâắt rôềi! Cha m ẹ ơi! C ứu con! B ị người khác chếắ nhạo tôi đã nhịn. leẫ nào còn muôắn hủy hoại dung nhan c ủa tôi, để tôi trở thành mụ phù thủy xâắu xí nữa hay sao? Nhâắt đ ịnh là mình mắắc ph ải lời nguyếền gì rôềi! Xoẻng! Cái vỏ chai cứng ngắắc trúng ngay vào cánh tay xinh đ ẹp ở tr ước m ặt tôi. Không, phải nói là chủ nhân của cánh tay đó đã thay tôi đ ỡ lâắy hung khí bay qua phía tôi một cách đẹp mắắt. Tôi th ở phào m ột hơi, lau chùi môề hôi do quá s ợ hãi mà phát tiếắt ra. Ây da… Tổ tiến hiển linh! “Anh… Bảo vệ cô ta? Thích cô ta sao?” Máu tươi thuận theo cánh tay xinh đ ẹp của “Đâều lâu mĩ nam” nhỏ giọt chảy dài xuôắng m ảnh vỡ v ỏ chai ở bến d ưới. Người con gái đó sợ sệt cúi thâắp đâều như bị tổn thương nặng nếề, rôềi cúi ng ười nhặt lâắy một mảnh vỡ sắắc bén. Cô ta muôắn làm gì thếắ? Không leẫ… Dây thâền kinh của tôi chợt như báo một tình huôắng vô cùng xâắu! Quả nhiến, cô ta chĩa góc sắắc nhọn vào cổ tay của mình. Hừm! Phim tình cảm ba xu. “Đừng…” Tôi chưa dứt lời, thì “Đâều lâu mĩ nam” đã lao qua đó dùng môi hôn vào cô gái. Chuyện gì thếắ này? 10 giây sau trôi qua, người con gái đó nhắắm nghiếền đôi mắắt… 20 giây sau, mảnh vỡ vỏ chai từ trến tay cô ta r ơi xuôắng… 30 giây sau, toàn thân cô ta như mếềm nhũn ngôềi bệt xuôắng đâắt… Đôề ghế t ởm! K ẻ làm xâắu n ữ giới! Tôi làu bàu trong lòng. Cho đếắn khi 40 giây sau trôi qua, khi đâều óc của tôi vâẫn còn đang hôẫn đ ộn, ch ưa minh mâẫn, thì đã bị tến “Đâều lâu mĩ nam” ép đưa vào taxi, còn ng ười con gái đó thì tế dại ngôềi trến sàn đâắt, không hếề nhúc nhích. “Anh làm gì thếắ?” Tôi hâắt cánh tay hắắn ra, nhìn thẳng vào hắắn và la hét. Hắắn trợn mắắt l ườm tôi m ột cái, rôềi ép sát mặt hắắn vếề phía tôi, (leẫ nào hắắn cũng là người thích lâắy m ặt mình làm vũ khí hay sao?) “Làm… Làm gì vậy?” Khí thếắ của tôi dường như hạ xuôắng không ít, xem ra loại vũ khí này của hắắn hữu hiệu thật! Hắắn nhếắch mép mỉm cười hỏi: “Bà thím! Cho tôi mượn tiếền nhé!” “Bà… Bà thím?!” Tôi ngạc nhiến mở to đôi mắắt đếắn nôẫi tròn h ơn lôềng đèn. M ới lúc nãy hắắn còn nói mình là bạn gái của hắắn, sao chớp mắắt đã tr ở thành bà thím rôềi thếắ? Hắắn nói: “Tôi không có tiếền đi taxi!” “Gì ch ứ?” Tôi hoàn toàn không hi ểu tình trạng… Rôắt cuộc đã xảy ra chuyện gì thếắ này? Bàn cánh tay xinh đ ẹo chìa qua. Ôi! Ngón tay trông dài quá, muôắn bắắt tay với mình à? Đâều óc tôi bắắt đâều choáng váng, quả nhiến là không nến uôắng rượu sâm banh lắắm thếắ này. “ …Tiếền!” Âm lượng của hắắn đã được đếề cao hơn. “Ư…” Như bị trúng tà từ cặp mắắt c ủa hắắn, tôi ngoan ngoãn lâắy ví tiếền ra… Sau đó… Sau đó thì tôi b ị tôắng c ổ xuôắng xe. Cho đếắn khi chiếắc taxi rời khỏi tâềm mắắt của tôi, tiếắng ong ong trong lôẫ tai m ới dâền dâền tan biếắn mâắt. Đâều óc tôi chợt như bừng tỉnh… C ướp! Tôi g ặp ph ải c ướp rôềi! Cái đôề xâắu xa, vô lại! Bại hoại biếắn thái! Đáng chếắt th ật. Chương 3 : Cuộc Nói Chuyện Qua Điện Thoại Không Rõ Ràng Lạy Trời! Rôắt cuộc đã xảy ra chuyện gì thếắ? Từ lúc tôi chuẩn b ị r ời kh ỏi quán Super Hall đếắn bây giờ, chỉ mới 10 phút ngắắn ngủi, rôắt cu ộc đã x ảy ra chuy ện gì? Oa! Đếẫ tôi ngâẫm nghĩ lại xem, Chân Hy vì người con gái khác cho mình leo cây, cho nến mình mới một mình đi uôắng rượu sâm banh. Sau đó… A, nh ớ ra rôềi… Sau đó tôi đã bị “Đâều lâu mĩ nam” c ướp! M ột ng ười đ ẹp trai “xuyến thếắ kỷ” như hắắn mà phẩm cách lại bại hoại như thếắ! Tiếẫu tử! Dám đem con gái ra làm trò đùa à? Cinrella! Đâều óc cậu bắềng đá hã? Sao lại cam tâm tình nghuy ện giao ví tiếền cho hắắn chứ? Cậu đúng là đôề háo sắắc! Mới nãy tôi gọi đi ện vôắn tính tìm m ột ng ười để mình giãi bày tâm sự, ngờ đâu Chân Tâm trước gi ờ vôắn tính tình d ịu dàng mà cũng cộc cắền chỉ trích tôi một hơi. Từ Chân Tâm là cô b ạn “siếu” thân thiếắt của tôi, là “thiến sứ” trong lòng của mọi người. Nhâắt c ử nhâắt đ ộng, nhâắt nói nhâắt cười của cô âắy, đếều là hình mâẫu của một cô gái ở thếắ lỷ m ới, nh ưng khi ở trước mặt tôi thì… Cô âắy đã không tự chủ được mình không biếắt bao nhiếu lâền. Hô hô! Ai bảo tôi lúc nào cũng không nến thân, th ường xuyến b ị thi ệt thòi làm chi, nến vì thếắ cô âắy không thể không tức giận chắng? Tôi nắềm thẳng cẳng trến giường, đâều óc quay cuôềng, côắ s ức muôắn đem tâắt c ả những chuyện không vui này vứt đi hếắt. nhưng cơn choáng váng sau khi uôắng rượu, lại từng cơn một xông thẳng lến não, khiếắn tôi không thể chôắng đôắi l ại sự phản kháng của dạ dày nữa, đem tâắt cả sơn hào hải vị hôm nay đã ắn nôn hếắt ra ngoài mặt sàn bóng loáng. Men rượu trong người tôi l ập tức t ỉnh h ẳn một nửa. Gì thếắ này? Những thứ mình nôn ra trến sàn, lại bôắc mùi v ị nôềng chua của rượu trến bâều không khí. Ý! Gớm chếắt đi được! Ôi! Lâu đài pha lế c ủa tôi ơi! Tôi lại làm một việc quá đáng thếắ này với cậu, xâắu hổ chếắt đi đ ược! Không hiểu sao hôm nay tôi toàn gặp phải những chuyện không vừa lòng. Chân Hy ơi Chân Hy! Sao cậu lại bỏ rơi tôi đi theo người con gái khác chứ? Tôi biếắt cậu chỉ thích những cô gái xinh đẹp, nhưng trở thành cô gái thô lôẫ nh ư con trao thếắ này đâu phải là lôẫi của tôi đâu. Ý! Ai đang m ở bài hát c ủa nhóm “Siếu khoái cảm” thếắ? Giai điệu trâềm lắắng của bản nhạc và tâm trạng hiện gi ờ của tôi vô cùng ắn khớp. Hừm! Ai mà hiểu ý mình thếắ này? Khoan, đợi chút, hình như đó là tiếắng chuông điện tho ại! Á, tiếắng chuông đi ện thoại của mình mà cũng không nhớ. Tôi dụi dụi c ặp mắắt đỏ hoe, 5 giây tr ước khi bắắt máy tôi côắ điếều chỉnh lại giọng nói c ủa mình th ật tôắt: “Xin chào, tôi là Cinrella đây!” Tôi chọn giọng điệu cao hơn một bát độ giọng đi ệu th ường ngày của mình để che dâắu giọng nói nghẹt mũi sắắp khóc. “Bé Cinrella ơi!” Đâều dây bến kia truyếền qua giọng nói nhiệt tình thâắt thường c ủa Chân Hy. Tr ực giác siếu nhạy cảm của tôi mách bảo: Ông anh Chân Hy chắắc h ẳn có chuy ện gì muôắn nhờ vả mình đây mà. Mặc dù trong lòng tôi cảm thâắy râắt sung sướng vì được giúp đ ỡ Chân Hy, nhưng vì sự nhâẫn nại một cô gái câền phải giữ gìn, tôi đàng không l ộ âm tích mà hạ giọng xuôắng một bát độ, dùng giọng điếều đùa giỡn thường ngày nói: “Xí! Hãy nói đi, lại câền tổng bộ SOS này đi giải c ứu cô công chúa ho ạn n ạn nào n ữa đây?” Tôi nghĩ chắắc lại có cô gái nào đó trôềng cây si v ới chàng Chân Hy hào hoa phong nhã nữa chứ gì? Môẫi lâền muôắn cắắt đuôi, Chân Hy đếều không chút khách khí mà giao cho tôi xử lí dùm. Hỡi trời đâắt chứng giám, tôi thật sự không phải là m ột ng ười lắắm chuy ện, thích đem các cô em trôềng cây si ra làm trò đùa. Ch ỉ là… Ch ỉ là, ai b ảo đó là nhiệm vụ Chân Hy giao cho tôi chi? Ai đã xui khiếắn các cô gái đó theo đu ổi Chân Hy của tôi chi? Tôi đành âm thâềm đem tâắt cả “ti ểu địa lôi” bến c ạnh Chân Hy này, từng cái một dọn dẹp sạch seẫ hếắt. “Ha ha! Bé Cinrella của tôi đúng là thông minh hơn người!” Gì chứ? Bé Cinrella của tôi? Mình có nghe nhâềm không nhỉ? Xem ra, vi ệc lâền này Chân Hy nh ờ mình chắắc hẳn là không nhỏ rôềi. Thật tình, cậu âắy cũng đáo đ ể th ật, trong th ời khắắc quan trọng này lại nhờ vào việc bán đứng sắắc đẹp của mình đ ể đ ổi lâắy s ự đôềng ý giúp đỡ của tôi. Rôắt cuộc là chuyện gì thếắ? Tr ời! leẫ nào c ậu âắy kếắt ai rôềi nh ờ tôi làm người do thám chắng? Hứ! Hàn Chân Hy , nếắu c ậu dám đếề xuâắt yếu câều quá đáng này với tôi, tôi nhâắt định seẫ cắắt đứt quan hệ với cậu vô th ời h ạ, và duy trì khoảng cách với cậu khoảng thời gian dài. “Nhưng Cinrella, cậu chỉ đoán trúng có một nửa thôi. Tôi đích th ật có vi ệc ph ải nhờ vả cậu, song lâền này không phải để cậu đỡ đạn đào hoa cho tôi…” Chân Hy nói. Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, trong lòng nh ư nở hoa vui s ướng. Ha ha, Chân Hy ơi Chân HY, cậu hãy nói đi, chuyện gì tôi cũng giúp c ậu c ả! “Cậu cứ nói đi!” Trong khẩu khí của tôi có vẻ như râắt khí thếắ. Chân Hy nói: “Thật ra, thật ra thì… Tôi có một món đôề muôắn đ ể nh ờ nhà c ậu.” “Vậy mà tôi cứ tưởng chuyện gì to lớn. Tôắn cả nửa ngày tr ời, té ra ch ỉ vì chuyện cỏn con này thôi à?” “Cậu… Cậu không phải là râắt quý tr ọng Lâu đài pha lế của mình lắắm sao? Bâắt cứ ai cũng không cho vào.” “Hây! Không cho ng ười khác vào không có nghĩa là không cho cậu vào. Không sao đâu, c ậu c ứ mang món đôề đó đếắn đây, Chân Hy ngôắc ạ, dù cho tôi có quý tr ọng cắn nhà c ủa mình đếắn đâu cũng không nỡ cự tuyệt, để cậu đứng ngoài cửa đâu. Tôi còn lo s ợ c ậu không dám đếắn nữa chứ.” Tôi nói. “Vậy à? Cậu nói đó nghe, vậy ngày mai tôi seẫ liến lạc v ới c ậu sau.” Chân Hy c ười cười rôềi cúp máy. Đúng là giọng cười đáng nghi ng ờ, tôi không th ể kìm nén được mà rùng mình ớn lạnh. Thôi kệ, chắắc tại hôm nay nhà mình h ơi l ạnh chắng. Nói gì thì nói, đôắi với việc Chân Hy đếắn nhà mình, tôi vâẫn không ng ừng tràn ngập phâắn khởi. Mặc kệ cậu âắy đếắn đây muôắn gửi món đôề gì! Tôi bắắt đâều bắắt tay dọn dẹp nhà cửa. Sau khi dọn dẹp hếắt đôắng rác bừa b ộn, tôi có th ể thoải mái mà đi vào “giâắc ngủ công chúa” của mình rôềi đây. Hôm sau, tôi phá lệ. Đôềng hôề báo thức chưa k ịp reo thì tôi đã hôn t ừ bi ệt chắn giường âắm áp, bắắt đâều tiếắn hành “công cuộc” trang đi ểm toàn di ện. Môẫi lâền gặp Chân Hy, tôi đếều cẩn thận “sửa sang” mình, mặc dù không có kếắt qu ả rõ rệt, nhưng tôi vâẫn cảm thâắy vui vẻ mà không hếề cảm thâắy mệt m ỏi. Dù sao, khi người con gái được gặp mình yếu thích, đếều mong muôắn mình ở tr ạng thái tôắt nhâắt. Hậu quả của việc dậy sớm cuôắi cùng đã xảy ra: vửa nghe những l ời gi ảng đếều đếều của thâềy dạy môn vắn, tôi vừa ngủ bù đợi Chân Hy đếắn… Đếắn rôềi, đếắn rôềi kìa. Tôi nhìn thâắy Chân Hy đang ôm một bó hoa hôềng xuâắt hi ện ở tr ước c ửa lớp, ánh mặt trời dìu dịu chiếắu vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Chân Hy, vô cùng nổi bật, vô cùng cuôắn hút. Cậu âắy chậm rãi đi vếề phía tôi, nhìn th ẳng vào tôi, mỉm cười dịu dàng. Bâắt giác cả lớp xôn xao cả lến, tôi kiếu hãnh đón nh ận ánh mắắt ghen tị của các cô ban cùng lớp, chưa bao gi ờ tôi c ảm thâắy t ự tin và say đắắm như thếắ. “Chân Hy…” Tôi e thẹn cúi thâắp đâều… “Cinrella! Em ngôềi dậy ngay cho tôi!” Chân Hy đột nhiến tr ở nến hung hãn, hâềm hâềm đụng vào tôi… “Ây da!” Tôi đau điếắng thét lến. Ý! T ại sao c ả l ớp đếều c ười ngạo mình thếắ nhỉ? Còn Chân Hy biếắn đâu mâắt rôềi? tôi đ ảo mắắt khắắp 4 phía tìm kiếắm. Tiếắng cười càng ròn rã hơn. Thì ra… Tôi đang nắềm mơ. “Cinrella, thâềy gọi c ậu kìa!” C ậu b ạn cùng l ớp Thiến Du có biệt hiệu là “Câều thủ bóng rổ” vôẫ vào cánh tay của tôi nhắắc nh ở. B ực thật, cùng cậu âắy ở chung một hội nhóm bóng rổ bâắy lâu nay, mà vâẫn ch ưa biếắt cách thương hoa tiếắc ngọc, dám thô bạo vôẫ vào tay tôi như thếắ này đâắy! “Em ngôềi dậy cho tôi!” Thâềy dạy quôắc vắn bắắt đâều làu bàu, nhìn tôi tr ừng tr ừng như thể muôắn quắng tôi ra biển Thái Bình D ương vậy. Tròng mắắt to c ỡ h ạt g ạo của thâềy mở to hếắt cỡ, như hai quả câều lửa dường như muôắn vôề lến nhôềi nát tôi thành trắm mảnh. Tôi hoàn toàn như tỉnh ngủ hẳn, lập tức từ chôẫ ngôềi phắắt dậy. “Chép phạt 100 lâền câu Trong lớp không được ngủ gật cho tôi! Ngôềi xuôắng!” Tâm trạng tôắt đẹp trong lúc chờ Chân Hy gọi đếắn c ủa tôi ch ẳng mâắy chôắc đã bị ông thâềy làm cho điến đảo. Tôi vô vị táy máy vào cái đi ện tho ại di động, Chân Hy ơi Chân Hy, đếắn bao giờ cậu mới chịu xuâắt hiện đây?! Chương 4 : Món Đôồ Gửi Nhờ Của Chân Hy Sau khi đếắn giờ ra chơi, tôi liếền tiếắn th ẳng đếắn lớp h ọc c ủa Chân Hy. Im phắng phắắc! Lớp học của cậu âắy không có ai cả. “Chính là cô ta, chính là cô ta đó, b ạn gái của Chân Hy!” Lớp học ở bến cạnh ló ra râắt nhiếều cái đâều, những ánh mắắt phát ra từ đó khiếắn cho toàn thân tôi toát cả môề hôi. Nh ưng… “Cô b ạn gái c ủa Chân Hy?” Cách gọi này nghe có vẻ hay hay. Tôi lén c ười thâềm trong lóng, c ứ như là mới nhận dược món hời nào đó. “Hứ, sao lại là cô ta được chứ?” Những cái đâều đó bắắt đâều xuâắt hi ện dâắu hi ệu ganh ghét... “Đúng đó, đúng đó, không thể nào là thếắ đ ược! Trông cô ta l ực lưỡng thếắ kia, thích hợp làm bảo tiếu cho Chân Hy c ủa chúng ta h ơn!” “Hào Chân, cậu có bị quáng gà không đâắy? Đây mà là cô bạn gái xinh đ ẹp mà c ậu đã nói sao?” “Không phải đâu, cô gái đi bến Chân Hy lâền tr ước tôi thâắy không ph ải cô ta. Người đó thật sự xinh đẹp lắắm!” Tôi liếền bỏ đi như bay, rời khỏi nơi th ị phi bao quanh những l ời đanh đá này. Ánh mắắt khinh miệt và lời nói chanh chua của họ, giôắng như những mũi dao đâm nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Còn ở đó thếm chút n ữa, tôi s ợ rắềng tính mạng của mình có thể không được đảm bảo. Tôi lau môề hôi ch ảy nhếẫ nh ại ra do cắắm đâều chạy, thở phào một hơi nhẹ nhõm! Sắắc trời từng chút m ột tôắi đi, âm âm u u, khiếắn người ta cảm thâắy chán biếắt nhường nào. Cho đếắn khi tôi vếề đếắn nhà ắn xong cơm tôắi, đi ện tho ại c ủa Chân Hy vâẫn còn ở trong trạng thái tạm khóa. Có leẫ cậu âắy đang làm vi ệc chắng? Tôi t ự nh ủ an ủi mình. Chân Hy râắt thích nhiếắp ảnh, thời gian còn lại sau gi ờ h ọc, c ậu âắy d ường như côắng hiếắn hâắt thời gian vào niếềm đam mế nhiếắp ảnh c ủa mình. Đúng rôềi, khi cậu âắy làm việc, thường không thích bị ai quâắy râềy cả. Cuôắi cùng, cho đếắn khi tôi chuẩn bị đi tắắm thì Chân Hy g ọi đếắn: “Cinrella… B ọn tôi đếắn rôềi này!” Tâm trạng tôi chẳng mâắy chôắc lại cao trào sung s ướng. Nhưng… Sao lại là “bọn tôi” nhỉ? Có leẫ là đông nghi ệp đi nh ờ xe c ậu âắy chắng? Tôi không tiếắp tục suy diếẫn nữa, bởi vì không lâu nữa tôi seẫ nghe thâắy tiếềng kèn xe không thể quen thuộc hơn của Chân Hy. Một hơi tôi chạy xuôắng lâều, ra v ườn ngay, vôắn chuẩn bị làm một cái ôm châềm kiểu Pháp v ới Chân Hy, đ ể bày t ỏ s ự hoan nghếnh cậu âắy ghé thắm, ngờ đâu tay mới giơ cao được nửa, ch ợt b ị khựng lại. Không đúng, phải nói là bâắt chợt tôi đã rơi vào m ột không gian khác, nếắu không… Nếắu không tại sao người mà tôi nhìn thâắy không phải là Chân Hy mà là tến “Đâều lâu myẫ nam” hôm trước đã cướp tiếền tôi chứ? Không biếắt lúc đó c ơ th ịt trến mặt tôi có co rút đếắn mức độ nhắn nhó hay không, khi tôi nhìn thâắy cái tến “Đâều lâu myẫ nam” từng bước một đếắn gâền tôi, bâắt giác đâều óc tôi đ ột nhiến trôắng rôẫng, cứ tế dại mà giữ nguyến như thếắ. Tr ời ơi! Tiếền mình hắắn đã c ướp rôềi, hắắn đếắn đây còn muôắn làm gì nữa? Không leẫ… Không leẫ… Hắắn đã ngắắm trúng Lâu đài pha lế của mình sao? Cái dôề xâắu xa, đ ừng có mà m ơ m ộng hão huyếền, dù cho tôi có hy sinh tính mạng, tôi cũng không đ ể ông c ướp mâắt b ảo bôắi của tôi đâu. Hứ! Không biếắt luôềng dũng khí đếắn từ đâu, khiếắn tôi m ạnh d ạn nhìn th ẳng cái tến “Đâều lâu myẫ nam” thét lến một câu: “Ông muôắn gì đây?!” “Đâều lâu myẫ nam” hiển nhiến bị tiếắng thét của tôi làm cho gi ật mình, song ch ỉ trôi qua mâắy giây hắắn lại khôi phục bản tính ngang ngược vôắn có, đáp tr ả tôi: “Lại là cô à! Ha ha… Cô là người con gái giôắng con trai nhâắt mà tôi t ừng g ặp. Tôi có thể làm gì cô chứ? Tránh ra!” Đúng là sự sỉ nhục to lớn. Đáng ghét thật! Cinrella ta đây seẫ thí m ạng v ới ngươi! Ý, ý… Chân Hy! “Cinrella!” Chân Hy cười tươi như hoa đ ột nhiến t ừ sau lưng “Đâều lâu myẫ nam” đáng ghét lủi ra. Tôi ngẩn ngơ, rôắt cu ộc đã x ảy ra chuyện gì vậy? “Chân Hy. Các cậu?... Các cậu?...” Đâều óc tôi bâắt giác tr ở nến hôẫn lo ạn. Hắắn liếền nhân cơ hội này ngang nhiến chạy vào nhà tôi ngay. “Cinrella, trông c ậu kìa, ắn mặc mỏng manh thếắ kia? Mau vào nhà ngay.” Chân Hy vâẫn l ịch thi ệp như ngày nào, suýt chút nữa cả người tôi mếềm nhũn tan ra mâắt. Bước vào phòng khách, bâắt giác tôi như có cảm giác lộn nhà, thật không dám tin ở trến thếắ gian này l ại có tến vô lại đếắn cùng cực như thếắ. Tến “Đâều lâu myẫ nam” đáng chếắt, dám nắềm dài ra trến chiếắc ghếắ lót nệm hình hoạt họa mà tôi yếu quí, th ảnh th ơi xem tivi. Đợi chút?... Miệng hắắn dường như còn nhóp nhép đang ắn cái gì đó! “Tr ời!” Tôi kinh hãi thét lến: “Bánh kem của tôi!” Chợt như có một luôềng khí lạnh bâắt giác từ lòng bàn chân tôi xông th ẳng lến não. Hắắn dám ắn bánh kem bơ mà tôi chuẩn bị cho Chân Hy. Đáng ghét! Xâắu xa! Thôắi tha! “Sao thếắ, Cinrella?” Chắắc là Chân Hy bị bộ mặt nhắn nhó uôắn khúc đếắn nôẫi biếắn dạng của tôi làm cho sợ hãi rôềi chắng? “Xin lôẫi Cinrella. Tôi quến ch ưa gi ới thiệu với cậu. Nó là em trai tôi, tến Hàn Tuyếắt Hàm. C ậu có th ể g ọi nó là Ti ểu Tuyếắt. “Cái gì?” Bông tuyếắt thuâền khiếắt mà là như thếắ sao? Tôi th ật không dám tin tưởng vào tai mình nữa. Ôn hòa, nhã nhặn và cực kỳ phong đ ộ nh ư Hàn Chân Hy mà lại có đứa em trai tôềi tệ như thếắ sao? Ô! Tôi nh ớ ra rôềi. Lúc tr ước Chân Hy từng kể cho tôi nghe việc ba cậu âắy, Hàn thúc, vào nhiếều nắm tr ước t ừng có một đứa con trai riếng, mẹ của Chân Hy cũng bởi vi ệc này mà ly d ị v ới Hàn thúc. Không leẫ đứa bé đó chính là hắắn?... “Tiểu Tuyếắt. Đây là cô bạn yếắu quí của anh tến là Cinrella. Em ng ại g ọi c ậu âắy là chị, thì gọi bắềng anh cũng được!” Chân Hy vô tâm m ở l ời nói đùa. Đ ột nhiến, hắắn phá lến cười: “Đúng đó! Làm gì có chị nào thô l64 nh ư thếắ ch ứ! Ha ha…” Hắắn ôm bụng cười lắn lộn, suýt chút nữa đã bị nghẹn bánh kem. Tr ời ơi! Gi ả như sự hung hãn của ánh mắắt có thể giếắt người, tôi tin rắềng ánh mắắt hiện gi ờ của tôi khẳng định có thể giếắt chếắt cái tến “Đâều lâu myẫ nam” đó mâắy trắm ngàn lâền. Đôề xương côắt! Xâắu xa! Mi cứ việc mà ắn bánh kem của ta đi. Ăn ắn ắn, ắn chếắt đi! Nếắu mi không phải là em trai của Chân Hy, nhâắt đ ịnh ta seẫ đem nguyến bánh kem nhét vào môềm mi ngay! “Ông chế cái bánh kem còn quá nhỏ chưa nhét đủ đâềy miệng ông ph ải không, nến mới ắn nói lung tung như vậy?!” Hừ! Nể mặt Chân Hy, vi ệc bây gi ờ mình nến làm, chính là nhịn nhục… “Bé Cinrella, cậu đừng tính toán với nó làm gì, Ti ểu Tuyếắt th ật ra không phài là người xâắu đâu, chỉ là hành vi của nó hơi khoa trương thôi, quen rôềi seẫ ổn thôi!” Chân Hy mỉm cười khuyến giải. Ô, ô! Chỉ hơi khoa trương m ột chút? Chân Hy ơi, giá như cậu biếắt được việc hôm trước hắắn đã làm với tôi, seẫ không còn nói dược những lời này nữa đâu! Tôi chỉ có thể nói rắềng cậu quá từ bi thôi. Xí! Có ma mới thèm quen với loại người bại hoại như hắắn. Tôắt nhâắt là sau khi hắắn r ời khỏi nhà tôi thì đừng bao giờ để tôi gặp lại hắắn nữa! Nhưng những l ời này tôi chỉ dám nghĩ thâềm trong lòng thôi. “Ừ ừ!” Tôi trả lời Chân Hy qua loa. Đột nhiến Chân Hy kéo tôi ch ạy th ẳng lến sân thượng, hình như có gì đó muôắn nói, vẻ m ặt râắt nghiếm túc. “Cinrella, th ật ra Tiểu Tuyếắt mới từ nước ngoài vếề, nói chính xác là, nó b ị tr ường h ọc ở bến đó đuổi.” “Ơ! Vậy à?” Ông Trời quả thật có mắắt, với tính khí c ủa hắắn không b ị đu ổi học mới lạ. Đáng đời! “cắn nhà trông cũng được, chỉ là có độ trong suôắt quá cao thôi! Sao l ại xây nhà toàn là kính không nhỉ?” Hàn Tuyếắt Hàm không chút động tĩnh nh ảy v ọt ra. Cái tến này, lúc nào cũng thoắắt ẩn thoắắt hiện như hôền ma. “Này, leẫ nào cô không có chút sự riếng tư à? Mà cũng đúng thôi, bà thím thì ai đ ời có h ứng thú tò mò chứ?” Tuyếắt Hàm nhai kẹo cao su cười to, tiếắp tục đi “tra xét” các cắn phòng khác. Đôề Tuyếắt Hàm ôn dịch, mi mà còn dám nói xâắu nửa l ời Lâu đài pha lế c ủa ta nữa, thì đừng trách sao ta seẫ cho mi chếắt không toàn thây! Nh ững l ời nói c ủa tến điến khùng đó có chút va chạm vào vếắt thương lòng của tôi. “Cậu đừng để tâm, Tiểu Tuyếắt nó vậy đâắy. Bếề ngoài có v ẻ như dếẫ dãi bâắt câền, thật ra thì cài gì nó cũng hiểu rõ cả, chỉ là không muôắn nói ra thôi. Lâền này b ị nhà trường đuổi học, thật ra đôắi với nó là một sự tổn thương to l ớn.” Chân Hy cẩn thận biện hộ cho em trai mình. Trời ơi! Loại người xâắu xa như hắắn sao l ại có người anh hoàn mĩ như thếắ? Mà người đó còn là Chân Hy n ữa ch ứ. Chì câền nghe giọng nói của cậu âắy thôi, thì tôi đã tan ra mếềm nhũn c ả ng ười rôềi, làm gì mà cón tức tôắi được gì nữa. Trông tôi ngớ mặt ra, Chân Hy hình như đã đoán được gì đó, c ẩn th ận h ỏi: “Cậu… Còn chờ đợi bà âắy phải không?” Trong lòng tôi ch ợt ch ột d ạ hoang mang. Mặc dừ việc này đã trôi qua lâu lắắm rôềi, song đ ột nhiến b ị ng ười khác nhắắc lại, tôi không thể nào mà bình thản đáp lại. “Dù có nói gì đi chắng nữa, bà âắy cũng là mẹ c ậu mà. C ậu…” Chân Hy nói. Nhưng tôi vặc lại: “Bà âắy không phải mẹ tôi, tôi không có ng ười m ẹ nh ư thếắ, cậu đừng nói nữa. Tôi lưu lại ở đây không phải vì bà âắy, ch ẳng qua tôi ch ỉ muôắn thay ba mình bảo vệ Lâu đài pha lế mà ông âắy yếu quí thôi…” Tôi làm đ ứt đo ạn lời nói của Chân Hy, nếắu không tiếắp tục nói nữa, tôi s ợ mình seẫ suy s ụp mâắt. Tôi đã tôắn không biếắt bao nhiếu nắm thời gian m ới quến đ ược c ơn ác m ộng này, tôi từng nghĩ rắềng có thể thản nhiến đôắi mặt, ai ngờ bây gi ờ?... Chân Hy ơi là Chân Hy, tự nhiến cậu lại nhắắc đếắn chuyện này làm gì không biếắt! Tôi côắ nín nh ịn nước mắắt sắắp trào ra khóe mi! trái tim tôi đau quá! Thật sự râắt đau! “Được rôềi, được rôềi. Ngoan! Không nói nữa được chưa.” Chân Hy d ịu dàng vuôắt
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan