Mô tả:
Chương 1: Chim sẻ biến th{nh phượng hoàng An Duyệt Sinh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày Phong Bình rời xa anh. Anh nhớ lại lần cuối cùng hai người c~i nhau trước khi Phong Bình bỏ đi, dường như cũng chẳng có gì gay gắt lắm. Nguyên nhân là sáng hôm ấy anh dậy hơi muộn, cô cứ giục anh, sau đó bắt đầu cằn nhằn vì anh ham chơi game online, anh v{o phòng vệ sinh đ|nh răng rửa mặt thì lại bị chê trách vì thói quen vệ sinh. Chút ngái ngủ cuối cùng của anh cũng đ~ bị cướp đi, anh ức chế, liền “đ|p” lại vài câu. Một lúc sau, hai người đi thang m|y xuống dưới, Phong Bình vẫn lầm lì, chẳng nói chẳng rằng. An Duyệt Sinh rất khó chịu, không kiềm chế được, cười lạnh lùng v{ nói: “Em thấy ấm ức như vậy, chi bằng chúng ta chia tay”. Vốn dĩ đó l{ c}u nói trong lúc tức giận, không ngờ Phong Bình lại đồng ý ngay: “Thật đúng với ý của em”. Anh vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt không nói được lời nào. Cô không thèm quay sang nhìn anh lấy một lần. Bây giờ nghĩ lại có lẽ lúc ấy cô đ~ hạ quyết tâm, quyết định rời xa anh. Mấy ng{y sau đó, cô không nhắc đến chuyện chia tay, cũng không có dấu hiệu nào của việc chuẩn bị bỏ đi, chỉ có điều th|i độ rất lạnh nhạt. Anh tưởng rằng cô giở trò giận dỗi, mặc kệ hai, ba ngày rồi dỗ dành là mọi chuyện sẽ lại đ}u v{o đấy. Nào ngờ cô lại mượn lý do đi công tác, một đi không trở lại. Nhưng đó vẫn chưa phải l{ điều bi thảm nhất. Bi thảm nhất là anh không biết đi đ}u để tìm cô. Hai người quen nhau qua mạng, sau đó sống thử khoảng một năm, nhưng số lần cãi nhau thì không đếm xuể. Anh nghĩ cô nóng tính, qu|i gở, có lúc thì tự ti, có lúc lại tự tin quá mức, tóm lại là rất khó chiều. Dĩ nhiên anh cũng có không ít tật xấu, nhưng cô cũng không đến nỗi phải dứt tình như thế, bỏ đi m{ cũng không thèm ch{o một câu. Thật l{ độc ác! Trong khoảng thời gian sống thử, thỉnh thoảng lắm hai người mới nhắc đến hoàn cảnh và c|c th{nh viên trong gia đình. Bố mẹ cô vẫn khỏe, cô có ba anh trai, hình như còn có một chị hay em g|i gì đó, anh cũng không nhớ rõ lắm, nói c|ch kh|c l{ anh không để tâm. Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có tương lai gì với cô. Anh từng xem qua chứng minh thư của cô: Phong Bình, mười chín tuổi, người Vũ Minh. Cô nói mình vẫn chưa tốt nghiệp đại học, do không thể học tiếp được nữa nên phải đi tìm việc, vì vậy chỉ có thể l{m nh}n viên bình thường. Anh không mảy may nghi ngờ những điều cô nói. Sau khi sống thử, anh trở thành cuộc sống của cô, cô không có không gian của riêng mình, không bạn bè, chưa bao giờ đồng nghiệp gọi điện cho cô. Đó cũng chính l{ lý do m{ hai người c~i nhau. Anh nghĩ mình ho{n to{n không có không gian riêng, điều đó khiến anh cảm thấy ngột ngạt, thêm v{o đó l{ tính c|ch khó hiểu của cô, trong lòng anh bắt đầu có chút hối hận, cảm thấy lúc đầu mình quá bồng bột thiếu suy nghĩ, không nên vì nhu cầu sinh lý nhất thời mà sống thử. Dĩ nhiên, ngoại hình và khí chất của cô ấy thì không thể chê v{o đ}u được. Nói một cách khách quan thì ngay cả hoa khôi m{ anh say đắm một thời hồi học đại học cũng không bằng một phần mười cô. Nói về tính cách thì hoa khôi cũng còn l}u mới theo kịp. Nói đi cũng phải nói lại, vẻ ngo{i xinh đẹp thì dĩ nhiên rất thích mắt, nhưng cảm giác mới lạ qua đi, hai người hiểu nhau hơn thì cũng chỉ đến thế. Tính tình cô ấy thay đổi thất thường, anh phải hết sức cẩn thận. Người ta nói người phụ nữ c{ng đẹp thì càng khó chiều, câu nói ấy đúng trên mọi phương diện. Đưa cô đến những cuộc gặp mặt x~ giao dĩ nhiên có thể nở mày nở mặt. Một số người từng nói đùa rằng “bông hoa nh{i cắm b~i ph}n tr}u”. Anh cho rằng đó l{ c}u nói của những người “ghen ăn tức ở”. Đ|ng tiếc anh chỉ l{ trưởng phòng nhỏ, không có nhiều dịp tham gia các cuộc gặp mặt x~ giao, nhưng cô thì lại rất ghét những cuộc gặp mặt như thế, chỉ khi nào không thể từ chối được mới đi, m{ có đi cùng thì cũng chẳng vui vẻ chút nào. Cứ thế, chút ưu điểm vô cùng nhỏ nhoi của cô cũng dần mất đi. Sau khi cô bỏ đi, anh có đi tìm cô. Anh đến công ty của cô, hỏi c|c đồng nghiệp của cô nhưng không biết thêm thông tin gì. Gọi điện thoại mấy lần, cô đều không mở máy. Nhắn tin qua nick cũng không thấy nhắn lại. Ban đầu anh còn có chút do dự, không biết có nên đi tìm cô không, bởi vì sợ cô sẽ quay về thật. Về sau thấy cô bặt vô âm tín, anh lại thấy lo. Thoát khỏi cô dĩ nhiên l{ chuyện đ|ng mừng, nhưng chẳng may công an tìm đến nhà thì làm thế nào? Anh bắt đầu nghiêm túc tìm cô mấy lần, còn đăng tin tìm người, dường như l{m vậy anh mới thấy không hổ thẹn với lương t}m. Nhưng cô vẫn không xuất hiện. Ba năm sau, anh đi công t|c New York. Anh đ~ kh|c xa ng{y xưa, trở th{nh phó gi|m đốc của doanh nghiệp Viên Thị. Anh nhìn thấy tấm ảnh đính hôn của cô với người khác trên tạp chí Forbes. Người đ{n ông kia chính l{ Đường Ca Nam, con trai thứ hai của tập đo{n Bắc Thần. An Duyệt Sinh xem đi xem lại, mắt dính vào tờ b|o, đ|ng tiếc là tấm ảnh ấy quá nhỏ. Người trong ảnh dung mạo vẫn xinh đẹp như xưa. Trang điểm rất tinh tế, quý phái, khác hoàn toàn với vẻ đẹp giản dị, dịu d{ng trước đ}y. Anh ng}y người nhìn bức ảnh trong tạp chí, từ “ngạc nhiên” không thể diễn tả hết cảm xúc lúc này của anh, nói đúng hơn l{ anh thấy thảng thốt, không thể tưởng tượng nổi, tập đo{n Bắc Thần, Đường Ca Nam, bao nhiêu người bắc thang cũng không với tới được, sao cô có thể l{m được? Nếu anh nhớ không nhầm thì cô có hai đặc điểm nổi bật. Một là ngoại hình, hai là tính nết. Đường Ca Nam vốn là công tử gi{u có, đương nhiên thích vẻ ngo{i xinh đẹp của cô, nhưng lẽ nào chấp nhận được cả tính cách của cô? Hay l{ cô đ~ đầu thai th{nh người khác? Nhân vật chính của b{i b|o n{y l{ Đường Trạm, bố của Đường Ca Nam, nhân tiện nhắc đến thông tin cậu con trai thứ hai của nhà họ Đường đính hôn. Không thấy đả động đến đối phương. Điều này thì An Duyệt Sinh có thể hiểu được vì cô chưa tốt nghiệp đại học, có lẽ điều này khiến người viết cảm thấy khó xử. Không biết ai đ~ từng nói rằng của hồi môn tốt nhất của phụ nữ là tấm bằng của một trường nổi tiếng. Anh cười nhạt rồi vứt tờ tạp chí xuống, đưa cốc c{ phê đ~ nguội lên miệng nhấp một ngụm, cảm gi|c đắng ngắt. Mấy năm gần đ}y, anh bon chen ngược xuôi, không ngừng phấn đấu, suy nghĩ cũng kh|c nhiều so với ba năm trước, tuy nhiên, anh vẫn chưa cảm thấy thực sự mãn nguyện. Thỉnh thoảng trong những khoảnh khắc thỏa mãn không phải l{ anh không nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại cô. Ngày ấy… Những ng{y đ~ qua, mỗi khi nghĩ đến đó anh lại nhếch mép cười nhạt, không nghĩ tiếp nữa, để lại một khoảng trống trong tư duy. Ý tứ thì nhiều mà không dùng được từ ngữ n{o để diễn tả hết, có thể tưởng tượng rất nhiều thứ nhưng dù có tưởng tượng thế n{o thì anh cũng không nghĩ được đến mức này. Quả là quá sức tưởng tượng. Anh không kìm được, cầm tờ b|o lên đọc lại một lượt. Đường Ca Nam có nước da trắng, vầng trán mang khí chất của kẻ phô trương, không giống phong thái khoan thai nho nhã của ông bố. Anh coi thường Đường Ca Nam nhưng không d|m coi thường Đường Trạm. Đ{n ông nhìn đ{n ông, tướng mạo chỉ chiếm một phần nhỏ, thậm chí không có gì đ|ng nói, quan trọng nhất là quyền thế v{ địa vị. Cả châu Á chỉ có một Đường Trạm, nhưng ông ta lại có năm người con. Có điều, dù Đường Ca Nam chỉ là một trong số năm người con đó thì cũng đủ cho anh phải phấn đấu cả mấy đời. Cuộc đời thật bất công, nếu đứng trên cùng một điểm xuất phát thì chưa chắc anh đ~ thua. Anh tức tối nhìn tờ tạp chí, bỗng nhìn thấy một câu tiếng Anh, tạm dịch l{: “Tính c|ch quyết định vận mệnh”. Tính c|ch quyết định vận mệnh, đúng l{ nực cười, nếu anh v{ Đường Ca Nam có tính cách giống nhau thì liệu rằng vận mệnh của họ có giống nhau không? Có lẽ tính cách quyết định vận mệnh thật nhưng cần có điều kiện nhất định. Trên thế giới này có rất nhiều việc cần điều kiện. Không biết giữa Phong Bình v{ Đường Ca Nam có điều kiện bí mật gì không đ}y? Nếu không kiểu phụ nữ ngoài vẻ đẹp ngoại hình ra chẳng có thứ gì như cô ta l{m sao Đường Ca Nam có thể “tiêu hóa” được? Không hiểu vì lý do gì mà bỗng nhiên anh thấy lo thay cho Đường Ca Nam. Đúng vậy, Bắc Thần là khách hàng lớn của Viên Thị. Hiện nay đang hợp tác về lĩnh vực bất động sản. Đường Ca Nam l{ người phụ trách của Bắc Thần. Tuy nhiên, anh lo lắng cho một khách hàng đến mức này thì quả thực là không cần thiết, dù gì thì Viên Thị chỉ phụ trách một phần năm dự án mà thôi.